Uống cạn lòng mình trăng cứ cao vời vợi
hoa văn đêm vẽ vào mắt nỗi gì?
đừng soi
em biết hồn mình có bao nhiêu điều vội
tiếc rẻ tháng năm
mi vẫn mi xưa
lối nhìn không hẹn nữa
vô định ngõ về
vịn cơn gió mà say
vệt nào chất chứa bao nhiêu ưu tư mỗi lần ngẫm rồi lặng thinh không nói
chực một giọt âm u vỡ toác tị hiềm.
Nơi cơn gió ẩm ương trách mùa ngủ quên trên nỗi nhớ
núi hờn mình nên tội
để xác xơ trôi đi từng vạt cay nồng
nhấp ngụm cà phê nghe chiều nghiêng lưng gió
buốt giá nào không nhói nữa tim đau
mình về đi
bên hông đời nhuốm bạc
nghe dư âm thả giọt ư hừ.
Nhìn xem đáy mắt em từ khi nao hiện lên bao vết rạng
vệt nào tự dỗ mình đau?
giun dế mỗi đêm vẫn miệt mài hát ca dẫu biết rằng người đời nghe đến chán
hỏi dùm em sao chẳng đặng đừng?
– Hải Điểu –