Hồn thi sĩ đố ai hiểu được

Lúc thăng hoa có lúc não nề

Khi treo hồn lơ lửng giữa đê mê

Khi là thuốc lúc là độc dược

Thi sĩ chết giả vờ trong giấc mộng

Thi sĩ điên thi sĩ nhớ người tình

Thi sĩ buồn trăng nào có lung linh

Thi sĩ dại một đời mộng hoang tưởng

Thi sĩ khóc ngàn sông suối chảy

Thi sĩ cười trời đất mới an vui

Thi sĩ yêu hồn tợ khúc nhạc chiều

Thi sĩ giận trút hồn lên ân ái

Thi sĩ….