Có những người như trẻ con không chịu vặn mình để lớn

Cứ rong chơi cho đến tuổi năm mươi

Vẫn sống vô tư xanh trong, tươi mởn

Đánh võng bên đời giăng mắc nói cười

                          *

Để một ngày, nhận ra những điều không có thể trong đời

Sống bằng kinh nghiệm của bao người khác

Khi đứng ở cuối hàng dễ trở nên cực đoan, lầm lạc

Quanh quẩn xoay chiều, nắm thả, buông lơi …

                          *

Chúng ta đâu có hơn kém gì, mà chỉ khác nhau

Khác cái cách sữa chữa sai lầm ta mắc phải

Khác con mắt nhận thức: Thấy những điều vụng dại

Vỡ vụn âm thầm, rơi tướp mướp, rũ nhàu

                          *

Sao còn có người cứ dửng dưng sống thản nhiên

Trước những phận đời mong manh đầy nước mắt

Mà lý luận vòng vo những điều áp đặt

Khóc mướn thương vay, cho lối sống tật nguyền

                               *

Việc trước mắt, nhận thức không đúng, thì đổi mới làm sao?

Khi ứng xử với ngưới bất hạnh, sẽ lộ ra bản chất

Mờ nhạt niềm tin, loay hoay những điều không có thật

Gượng giọng đãi bôi, ngầy ngật sắc màu

                               *

Ta vẫn là ta, xa ngun ngút trên đường

Dẫu đã biết bên phải, bên trái, đằng sau, đằng trước

Có những lối rẽ mơ hồ, viễn vông xuôi ngược

Tại sao người, cứ dấm dẳng loang hương …

                                                  VIII/17