Tháng năm bò cạp trải thảm vàng con phố
Từng chùm phượng đỏ rực như bờ môi của người xưa
Hạ về đan những ngón tay chai sần vào kí ức
Chợt nhớ mùa của nức nở chia ly…

Đóa bằng lăng tím chiều hôm ấy nói điều gì?
Mà sao nỗi buồn cứ man mác đến tận hôm nay
Khi tiếng ve gọi gốc bàng già trở dậy
Nó nhíu mày không khóc bởi những sần sùi đã quen với mùa cô đơn

Những hàng tên chi chít cứ làm dày thêm nỗi nhớ
Vài chú chìa vôi thắc thỏm đậu rồi bay
Biết mai này có còn ai chung lối?
Hay chiếc tay đan sẽ là đấng cứu rỗi những cô đơn trong tiềm thức mà thôi

Tháng năm bò cạp vàng ray rứt
Gốc phượng già ray rứt
Từng cơn mưa ray rứt
Ta lại thèm một lần được ướt 
Không phải bởi những cơn mưa 
Mà bởi những giọt nước mắt cay nồng từ bờ môi mọng của người xưa…