thấy đời mình

          là những quán không (TCS)

 

đêm khuya khoắt đổ chân người

dốc đời đã chạm vào hư vô chiều

thả tình chìm bóng cô liêu

nghe chăn chiếu thở đìu hiu phận người

 

quán buồn mấy ngọn đèn trơ

chao nghiêng hắt ánh đèn mờ rưng rưng

bàn khuya im tiếng ngập ngừng

ghế xao xác nhớ nghìn trùng hư không

 

bóng trăm năm đổ chập chùng

hắt hiu thân phận mịt mùng héo khô

còn đây mấy chén rượu chờ

ngả nghiêng giọt đắng hững hờ tay ai

 

thấy đời là những tàn phai

nghe đêm hắt bóng cơn say rã rời

tôi về với một tôi thôi

hình như có hạt mưa trôi giữa trời…

 

nguyễn minh phúc