LÊN THIỀN VIỆN TÂY THIÊN
Ta tắm mình trong sương
Đường cao thong thả bước
Chạm một tiếng chim rớt
Chạm vào đôi mắt xa
Nghe lá rừng khẽ lật
Tiếng kinh vừa thơm hương
Nghe đời sương khói mỏng
Tan nhanh trong vô thường
Lộn về theo ngõ trúc
Gặp Phật cười trong veo
Tây thiên miền cực lạc
Chợt dang tay bay vèo
Bên đường xe đứng đợi
Nam mô còn chưa xong
Ta bà lên tiếng gọi
Sân si vẫn một dòng
Ta lại là hạt bụi
Lang thang trong luân hồi
Ta lại là sương khói
Giữa muôn trùng xa xôi
HUỲNH DUY HIẾU