tôi đến Sài Gòn mười ba tuổi
trong phùng phình chiếc áo tuổi thơ
đất hoa lệ cũng bụi đời
rộng lớn quá lòng tôi thì nhỏ hẹp
chưa kịp khóc đã phải đành lỗi hẹn
ngày quay về tiếc một tiếng chia tay
ngây ngô vài bước qua đường
chưa chộp mắt đã gặp Sài Gòn lần nữa
tôi đến Sài Gòn ba mươi tuổi
mắt đỏ ngầu lại chập chững phong sương
đất đón tôi phượng đỏ trời
say quá chén ngập ngừng con phố cũ
chiếc guitar thưa nhặt mấy khoảng buồn
chúng tôi lại đan tay lời hẹn cũ
ngần ấy năm
ngần ấy năm
hoang dại liêu trai
ai thề chi mà Sài Gòn thức trắng
phố hẹn gì một chiếc lá vừa bay?
8/2018
Trần Đức Tín