Một lần tôi lại hỏi ông
Đức – tài hai chữ xin ông luận bàn
Ông tôi ngâm ngẫm băn khoăn
Vổ đầu bóp trán điên điên cái đầu
Ông đây chữ nghĩa con sâu
Luận tài bàn đức ông đâu có rành
Thôi thì ông nói banh chành
Đức – tài ông ví như quần áo đây
Ông cười, ví áo như tài
Ví quần như đức con coi coi này
Người tài có đức như vầy
Quần áo lành lặn có ai chê cười
Người có đức, không có tài
Như quần ông mặc áo này cởi ra
Sẵn sàng xuống phố trêu hoa…
Thiên hạ chê trách thì ra chỉ nghèo
Mấy cô ỏng ẹo chạy theo
Anh đây sáu múi thon eo tuyệt vời
Người tài không đức con coi
Ở truồng…mặc áo biết lời nào tha
Ông cười ngó ngó xa xa
Liền ông định cởi quần ra….tần ngần
Tôi lăn ha hả cười rân
Người tài vô đức….ở truồng thấy ghê !
Cái này mấy chị ẻm chê
Xúm nhau bóp cái…chết liền cho coi
Bài học tài – đức ở đời
Quần: đức ; tài: áo chẳng lời cao siêu
Dù là tài – đức không cao
Hơn bao vạn kẻ ở truồng…mặc áo quan.