(Kính tặng mẹ VNAH)

Mẹ ngồi têm đĩa trầu không

Trống trui lòng mẹ, ngô đồng xác xơ

Thời gian bạc nón bài thơ

Chiến tranh, khói lửa đến giờ chưa tan.

Trường Sơn một nắm xương tàn

Mộ con quy tập rừng hoang lạnh chiều

Con “về” mẹ đỡ cô liêu

Tâm hương lẻ nén là điều mẹ mong.

Ước ao nay đã thỏa lòng

Mấy mươi năm mẹ sống trong đợi chờ

Mẹ ngồi ngắm đứa con thơ

Tuổi hai mươi! Ngự ban thờ, mẹ thương.

Mẹ ngồi hóa đá đầu nương

Khói bom từ cõi sa trường còn cay./.