Cha đón con, hỏi rằng : Buồn vậy?
Con không trả lời, để nước mắt rơi
Cha dỗ ngọt bảo: Cha mua kẹo
Con chẳng cười, lặng lẽ ngồi sau cha

Cô giáo ra đề: Em hãy tả mẹ
Con nộp bài giấy trắng
Cô hỏi : Vì sao?
Con bỏ về

Hét khẽ để lòng mình nghe vậy
Con trách cha nhưng không ghét được cha
Mẹ và cha hai người đều có lỗi
Lỗi cho con sinh ra gánh muộn phiền

Mẹ dắt con khi con ba tuổi
Xóm giềng trầm trồ khen mẹ đẹp con xinh
Mẹ chêm thêm : Cũng nhờ cha nó
Vườn hướng dương nở rộ ba bông

Mẹ bên con những lần con khóc
Chỉ có mẹ, chỉ mẹ dỗ con thôi
Con đang khóc nhưng thiếu bàn tay mẹ
Mẹ và cha không sống chung nhà

Con không tả mẹ
Vì mẹ đang khóc
Như giọt sương đọng trên hoa, mặt trời soi rực rỡ
Không ai nhìn thấy nước mắt của mẹ
Nước mắt nuốt vào, mẹ mạnh mẽ đứng riêng

Mẹ đến với con những ngày chủ nhật
Cha bước ra ngoài, hai người chẳng nói năng
Mẹ yêu con, cha cũng vậy
Nhưng hai người đã hết yêu nhau
Mẹ cố gắng và rơi vào tuyệt vọng
Cha sống nội tâm, rót rượu làm ngơ

Con chỉ là đứa trẻ
Mẹ dạy con dịu hiền, ngoan ngoãn
Cha kể chuyện, ôn bài cho con mỗi ngày
Hạnh phúc của con khác xa bè bạn
Hạnh phúc nghèo nàn, chắp vá
Hạnh phúc như mảnh chai
Nhặt ghép lại không lành mà đổ máu

Người lớn mang trong mình quá nhiều bi kịch
Con khờ dại con chưa đủ hiểu
Con không nghe lời
Điều con cần: Điều rất trẻ con.