Lâu rồi không có nổi ý thơ

Lòng ta khô héo tự bao giờ?

Những mùa ân ái cùng trăng gió

Giờ bỗng men lòng hóa thờ ơ.

Ta thèm uống cạn một chén trăng

Để thả hồn bay đến Quảng Hằng

Cõi riêng lặng lẽ cài then kín

Quên đời không một chút ăn năn.

Ngày mai ta sẽ bỏ lên trời

Xếp buồn vui lại kiếp thảnh thơi

Say hết đêm nay rồi ta sẽ

Nghìn trùng hoang lạc cõi rong chơi.