Tôi có một cậu bạn thân, cậu bạn ấy với tôi dù cho bây giờ hay sau này vẫn mãi là số một, đó là một vị trí vô cùng quan trọng trong trái tim tôi kể cả bây giờ cậu ấy đang ở đâu.

Tên của cậu ấy là Tĩnh Nam. Cái tên nghe rất lạ. Tôi và cậu ấy học chung với nhau từ cấp hai rồi lên tới cấp ba, thậm chí cho đến khi đại học hai đứa cũng chung khoa chung ngành. Lũ bạn biết chúng tôi từ nhỏ hay trêu đùa rằng số mệnh chúng tôi gắn với nhau, không thể nào xa nhau được. Nhưng kể cả trong những suy nghĩ vụt qua, cả chúng tôi, hay cả những người quen chúng tôi, chưa ai nghĩ chúng tôi sẽ trở thành những người – khác-bạn- thân, nghĩa là tiến đến một mối quan hệ khác.

Tĩnh Nam thích những cơn mưa bụi như tôi thích những ngày nắng ấm. Và cũng chính vì hai người thân với nhau thích những ngày mùa khác nhau nên chúng tôi sẽ có nhiều dịp để đi với nhau nhiều hơn, tận hưởng các thời tiết giao hòa. Cậu thích thả mình dài trên những chiếc ghế dài trong công viên nhìn những chiếc lá đan xen với nhau rồi những tia nắng ganh tị bon chen qua kẽ lá ấy như muốn xí phần yêu thương của những chiếc lá. Cái sở thích có phần bình yên ấy khiến người ta nghĩ rằng cậu lãng mạn nhưng thực ra cậu lại là một “happy virus” có phần tinh nghịch trong cái lớp đại học thiếu nam thừa nữ này.

  • Tớ muốn làm một cơn gió và cơn gió ấy sẽ đi đến bất cứ đâu.
  • Cần gì phải là gió, nếu thích cứ nhấc chân lên mà đi,
  • Cái cậu này, con gái gì mà rõ chán. Lên xe đi, về, Hôm nay cậu phải đèo vì chẳng làm tớ vui.

Tôi bật cười trước lí do lí trấu của Tĩnh Nam nhưng vẫn chở đi. Tôi biết

Những khi cậu ấy bắt tôi đèo thường là những lúc tâm trạng cậu ấy không được tốt, và tôi, gần như là một người bạn thân “hoàn hảo”, đâu khó gì giành chút sức cho một cậu bạn thân? Tôi và Tĩnh Nam có một mối quan hệ chẳng khác gì những người bạn thân bình thường, mối quan hệ chẳng tuyệt vời đến mức chúng tôi hợp nhau trong từng thứ và không bao giờ cãi nhau, cũng chẳng oan gia tới mức suốt ngày chí chóe nhưng vẫn cố gắng gần nhau. Tất cả đều ở mức độ giữa chừng. Chúng tôi có cãi nhau nhưng cũng thấu hiểu và thông cảm cho nhau nên cũng dễ bỏ qua, môt mối quan hệ có đủ gia vị thì nó sẽ lâu dài hơn.

Tĩnh Nam thích tập gym và uống café sữa không đá. Hai sở thích tưởng như không liên quan gì tới nhau nhưng đó là cái cách người ta khi nghĩ về cậu sẽ liên tưởng tới. Tôi thích những lúc ngồi trong thư viện, cái cảnh qua khung cửa sổ cổ kính của thư viện nhìn thấy những chiếc lá vàng rơi buồn tênh khiến người ta man mác buồn. Thư viện trường tôi bao trùm một màu vàng và lối kiến trúc thời xưa cổ kính, như thời Pháp, khung cảnh yên tĩnh bao trùm và ít người lui tới chỉ trừ giờ mở cửa, tất cả đều thực sự rất khẽ. Khi tôi đang chìm trong cái không khí đó, sẽ đột ngột có một ai đó áp vào má tôi một ly café nóng, đó là Tĩnh Nam.

  • Chiều đi tập gym đi, tập cho tĩnh người, yếu ớt quá.
  • Dở người à? Toàn mấy người cơ bắp. Nhác lắm.
  • Chả bao giờ nghe. Gái hư.

Và chúng tôi sẽ chí chóe nhau suốt trong thư viện khiến cô văn thư sẽ vác chổi đuổi hai đứa ù té chạy.

  • Nếu có một ngày tớ không ở bên cạnh cậu nữa thì sao?
  • Không biết, không thích nghĩ.

Gần đây cậu ấy hay hỏi tôi những câu như thế. Tôi thường trốn tránh câu trả lời vì ngay cả trong suy nghĩ điều đó cũng làm tôi tổn thương. Tôi đã nghĩ cậu ấy hỏi như thế vì học bổng du học Sing tôi vừa nhận. Thực ra tôi cũng chần chừ, nếu tốt nghiệp đại học tôi, tôi vẫn dư sức kiếm được một công việc tốt, nhưng việc học ở Sing là một cơ hội lớn, thế nhưng đâu đó, tôi vẫn không muốn xa cậu. Mấy ngày nay tôi đã tránh nói về điều đó nhưng chắc cậu vẫn biết vì tin ấy đã đồn ầm ở lớp tôi. Tối ấy, cậu đạp xe xuống nhà tôi, nếu đi xe máy thì không xa nhưng nếu đi xe đạp dễ đến hơn ba mươi phút.Hôm nay cậu lại chọn đi xe đạp, xuống chở tôi đi ăn, đi uống capuchino mà hai đứa cùng thích rồi về, chẳng nói gì cả, chỉ có tin nhắn:” Đi du học đi, không thì tớ từ cậu.”Thế thôi, sáng hôm sau tôi thảo đơn về trường quyết định đi. Hai tháng sau đó trước khi đi, chúng tôi vẫn vui vẻ như chưa có gì xảy ra, tới ngày tôi bay cậu ấy không tới tiễn tôi chỉ có dòng tin nhắn:” Không tiễn đâu, vì cậu chẳng có đi đâu cả. Sao phải tiễn?”. Tôi bật cười.

Năm đầu tôi còn siêng về, đất Sing cũng gần. Ngày gặp lại sau một năm cậu gầy rộc, tôi đùa:

  • Tĩnh Nam gym đâu hết rồi, nhìn gì như ốm đói thế này?
  • Tại nhớ ai đó quá nên hao mòn thân xác đó mà. Khổ.

Sau một năm gặp lại chúng tôi vẫn cười đùa vì những trò đã cũ. Tôi về nghỉ độ một tuần rồi lại đi, chúng tôi vẫn không tiễn nhau. Hai năm sau đó tôi ở tiệt bên đất Sing, lúc quay về thì hay tin cậu bệnh đang nằm viện. Hình ảnh cậu bạn thân vốn cao hơn tôi những hai cái đầu đang thở dốc bên giường bệnh khiến tôi xa lạ. Cậu đùa:

  • Tại nhớ cậu. Còn một năm nữa là cậu về rồi, chẳng sao.

Nhưng rồi vì bảo vệ bài luận tôi lại phải sang sớm, không ở với cậu được lâu. Tôi có hay chat về hỏi thăm mọi người bệnh tình cậu, mọi người chỉ bảo cậu cảm xoàng. Thế rồi, ba hôm sau khi sang Sing, tôi nghe tin cậu mất. Tôi như điên cuồng vào tin đó, to tiếng với những ai báo tin đó cho tôi, tôi không tin khi chưa thấy cậu cho tới khi ba mẹ cậu báo tin đó với tôi. Nhưng tôi không về, sao tôi phải về? Cậu đã hứa chờ tôi thêm một năm nữa tôi học xong sẽ về mà. Đám tang cậu tôi không về viếng, ai nói cậu mất tôi không tin. Tôi cố tâm học cho xong rồi về.

Một năm đủ cho tôi suy nghĩ và tin nhiều thứ, tôi cũng dần chấp nhận suy nghĩ cậu đã không còn bên cạnh đèo tôi đi và chọc tôi bất tử nữa. Chỉ có điều tôi vẫn chưa đủ can đảm đến thắp cho cậu một nén nhang. Bây giờ thì tôi đã hiểu những câu hỏi của cậu ngày hôm đó và cũng biết được cậu dặn mọi người giấu tôi bênh tình của cậu. Bỗng, một cơn gió thoảng qua, gió như ôm lấy tôi vậy “ tớ ước gì tớ là một cơn gió”, tôi bật khóc, sau một năm tôi đã có thể khóc vì cậu. Cậu vẫn ở đây, bên cạnh tôi và cả trong tim tôi. Đã đến lúc tôi nên đến thăm cậu trai đi lạc của tôi, dù có lẽ là quá muộn.