Vục gàu giếng khơi
lỡ quên
không so sợi
trăng múc lên rồi
lại biết cạn cùng ai?
lũ rêu xám mãi nhìn nhau nghi ngại
bệ đá thương tình
mướn tạm một bờ vai.
Ngửa cổ ngắm trăng
mây cười, gió đuổi
héo úa rồi
khối mộng thủy tinh tâm
cố nếm làm chi
một chút sâu cay nhân tình vị?
cười hờn
chi chấp thế nhân say.
Nhược thủy tam thiên
muôn hồng, nghìn tía
ôm mộng riêng mình
chỉ một giọt
thinh không
đại thể giếng khơi
lỡ một gàu sóng sánh
tràn rồi
như gió lọt tay thôi.
Vục gàu giếng khơi
múc bóng mình đáy nước
trăng vỡ tràn gàu
không giọt đọng
tay trơn.