những tàn khuya thức dậy

nghe sóng trào biển khơi

xô đời mình hoang hoải

trong vũng tối nhạt nhòa

là dốc ngày hoạn nạn

cô đơn tràn bể dâu

là nỗi buồn vỡ rạn

tôi trên đỉnh ngọn sầu

buồn như chiều mây trắng

trôi lạc loài bến sông

một loài dơi xỏa cánh

treo mình trong quán không

mệt nhoài năm tháng cũ

hắt hiu đời tàn phai

con ngựa già ủ rũ

chôn chân chờ bóng ai

tôi về ngày vô trú

ôm quanh mình cơn say

nghe nỗi buồn mưng mủ

trôi tận cuối sông dài

thôi em ngày đã cạn

chim cũng về núi xưa

trên dấu trời nguyệt tận

một bóng người dưới mưa..

nguyễn minh phuc