Trở mình
nghe đêm rơi
tiếng gió mưa như tháng mười nức nở
như…
lòng ta bốn bề gió trở
lạnh rơm rớm vào hồn, ngâm ngấm vào tim
bầy giun dế lặng im ôm nhau trốn ngủ
ca hát tầm này
đâu kéo được trăng lên!
vụn tiếng gió, nát tiếng mưa bên tiếng lòng rạn vỡ
vòng tay ôm lấy mình
có ấm được, đêm ơi?
Trở mình
đêm dài hơn tiếng thở
mưa phách nhịp đều rồi mà giun dế chẳng hòa ca
trang sách úa lẫn bộn bề câu chữ
cạn mực, khô ngòi
nhàu nhĩ giấc mơ vẽ bao nhiêu vòng vẫn trắng
lặng yên vuốt bóng mình
nhòe quá nửa cơn say.
Giật mình
đêm sâu hơn khúc nhớ
tiếng thạch sùng rơi chạm tay vụn vỡ
giọt đêm sầu
tích tích lạnh càng sâu
gió cứ dấu vào đêm bao nhiêu điều ai rõ
tựa tay gối lòng mình
đêm thinh lặng một bên.