Một nỗi trong tim rất nhẹ nhàng
Sáng bừng như của ánh dương sang
Một mảnh tim vỡ đang gào thét
Một tình yêu quá bẽ bàng
Em nhớ thương chi mãi một người
Mảnh tình đã úa có còn tươi?
Ngoài kia yến nhỏ không còn lượn
Nhìn em đi, chẳng thể cười
Em hãy là em dẫu một lần
Hãy dừng lạc bước chốn ái ân
Bướm chẳng còn cần hoa chẳng nhụy
Níu chi người chẳng dừng chân?
Hãy tự thương em, một kiếp người
Mảnh hồn tan nát đến tả tơi
Người dưng ngược lối không còn nữa
Thương em tự bán một nụ cười.