Tặng Thạch Đà
tôi nhớ anh
người bạn tận xứ nẫu
mấy lần tha hương ta gặp nhau cuối trời tổ quốc
những chiều ngược gió ngồi ngâm ngụm cafe
kể nhau nghe đời rả rời mộng đẹp
tôi nhớ anh trưa vàng hanh mái tóc
chợt thấy nốt buồn trông khóe mắt cùng đau
đêm Sông Đốc rót đầy vơi trăng máu
đọc vài câu thơ tự thấy chúng mình quê kệch
người bạn dù hơn nhau con giáp nhưng nghĩa lý gì khi đau đáu nhớ thương
tôi lại tha hương nghe mà ngao ngán mộng
nâng ly mà ngân ngấn anh ơi!
đất Sài Gòn mỏi mòn chật hẹp không dung nổi bóng bọn mình
đất Sài Gòn chỉ mình tôi gõ nhịp, con phố buồn lắc lứ cũng nghe đau
tôi nhớ anh
gửi lòng về miệt thứ
đêm trăng nào
ta uống
cạn
bóng nhau…