NHỚ THU HIÊN

Khuya về thu dáng phố yên
Tăm hơi lối cũ xối nghiêng tạt đầu
Xưa đi nghẹn cất tiếng chào
Hồn son đỏ hỏn mắt trào rưng rưng

Hiên nào cổ mái ngói lưng
Muộn trưa sót bóng, buổi ngừng ngang qua
Tàng cây mọt lá cỗi già
Nhón thu chim giảng ru va tuổi đời

Khuya về đỗi lạ nơi nơi
Dấu thơ cũ kỹ qua đời mắt thâm
Tuổi đời phong kín mưa tằm
Sương oằn nắng thấp, chỗ nằm không yên

Thăm Thu Hiên, nhớ Thu Hiên
Đồng dao giếng cũ chiều nghiêng bóng ngời
Trở về dạ đứt dao bời
Tin Thu Hiên mất , tuổi đời đôi mươi

Lục tìm thơ ấu tiếng cười
Hình dung sót bụi, dặm ngùi xa xăm
Phủi lau hôn ấp muôn năm
Trì qua tiềm thức ướt dằm nhớ nhung

Nhân dư âm thở xế nung
Nóng đôi gà má trả chung ngày đầu
Thồ buồn thảm thiết qua cầu
Nhìn trăng tai biến, móc hầu đỗi nghiêng

Hỡi Thu Hiên, Hỡi Thu Hiên
Ta về ta thấy chỉ riêng mỗi mình
Chung quanh mắt tưởng ra hình
Thu Hiên đó hả.. nay mình về thăm.

VIẾT CHO NGƯỜI

Mắt khuya trau mé trăng đầy
Đêm hiu quạng lối gọi ai xốn mùa
Tâm can bị tẩm phép bùa
Lạc hồn bóng núi, gặm chùa tiếng kinh

Cây lay, lá chuyển gợi hình
Quen âm nhớ mặt khuôn in dáng người
Soi tôi trăm nước gương ngời
Xác hồn bầm dập vá đời tương tư

Tay mòn xương lú biên thư
Ngâm lời tuổi mộng nặn nhừ sống lưng
Muôn tâu bệ hạ núi rừng
Soạn khuya chương vắng lột từng trí khôn

Nghìn năm có xác chẳng hồn
Tuổi còi, ngực mỏng, ứ tồn dáng em
Thảo dân hồn mạt chỉ đêm
Tội si truyền kiếp chịu đem trảm đầu.