/

Những chiều cuối năm, từng cơn gió khô lạnh ùa xuống cánh đồng làm dậy lên mùi rạ mới nồng nàn xông vào cánh mũi, cả bầu trời và mặt đất đều phủ lên một màu bàng bạc rất dễ khiến cho người ta thêm nao lòng…! Thế là mùa đông đã đi qua, và mùa xuân đang tìm về trên quê mẹ bình yên, dắt díu theo bao nhớ nhung hoài niềm về một thời đã xa… khiến cho lòng người không khỏi bồn chồn lo nghĩ khi nhìn những cơn gió mùa đang nhẹ nhàng nâng niu từng gót xuân về!

Năm nào cũng thế, khi những đợt gió chướng xôn xao đùa vui bên những cánh mai vàng vừa chớm, nỗi nhớ bỗng chênh chao tìm về và tràn ngập trong lòng… Con lại nhớ những mùa xuân năm cũ, khi con là đứa bé vô tư còn chưa hiểu chuyện, trong lòng lúc nào cũng mong chờ mùa xuân mau tới, để con được xúng xính những bộ quần áo mới mà vui chơi cùng chúng bạn, để con được ăn thật nhiều những món bánh kẹo ngon, những thứ mà chỉ có ngày tết con mới được chạm vào nó… vì với con tất cả những món bánh kẹo ấy nó quá sa sỉ đối với một gia đình nghèo khó như chúng ta. Ngày ấy con trẻ dại nên đâu biết được rằng, vì muốn cho chúng con có được cái tết đủ đầy sung túc, mà sự vất vả lại chất đầy trên đôi quang gánh, vai mẹ nặng trịch với những muộn phiền lo toan, và lòng mẹ như se thắt khi tết gần kề mà các con của mình vẫn chưa có bộ quần- áo mới..! Bởi thế nên ngày nào cũng vậy, khi trời vừa tờ mờ sáng, ông mặt trời vẫn chưa ló dạng, thì mẹ đã dậy thật sớm để đi ra chợ lấy hàng về bán, nhưng khi đó không đủ vốn, nên gánh hàng rong của mẹ cũng chẳng có gì nhiều, chỉ là một ít rau- củ, một ít trái cây, để mẹ chắt chiu tằn tiện từng đồng lời mà mua sắm quần áo tết cho các con! Lúc đó con chẳng biết mỗi ngày mẹ phải đi qua bao nhiêu con đường? Và có bao nhiêu giọt mồ hôi đã rơi dài trên những lối mẹ đi..? Ngày mệt nhoài với đôi quang gánh, thế mà đêm về mẹ cũng không được yên giấc, nhiều đêm giật mình tỉnh ngủ, con đã thấy mẹ nằm vắt tay lên trán, đôi mắt trắng giờ vì những nghĩ ngợi âu lo, rồi mẹ quay sang ôm con vào lòng và bảo con ngủ sớm, sáng mai mẹ sẽ đưa con đi mua quần- áo tết, con vui mừng biết bao khi nghe mẹ nói như thế, con vội tìm vào giấc ngủ thật sâu và quên đi những vất vả của đời mẹ…

Sáng hôm sau khi ông mặt trời vừa lên, nắng ấm trải dài từ miền quê ra đến tận nơi phố chợ, con tung tăng theo mẹ bước vào cửa hàng bán quần- áo mà lòng rộn rã vui tươi! Đến đây con liền chọn cho mình những bộ đồ mới tinh, vừa dặng với dáng người của con. Khi con đã chọn xong đồ cô chủ tiệm hỏi mẹ có mua thêm cho mình không, mẹ bảo: “Không cô ạ, tôi chỉ mua cho con thôi, cô tính bao nhiêu tiền để tôi trả..?’’. Rồi con bỗng sững sờ khi nhìn mẹ ái ngại trả cho cô chủ tiệm toàn là những tờ tiền lẻ, đó là những tờ tiền mà mẹ chắt mót dành dụm từ những ngày quảy gánh hàng rong… Giờ nhớ lại con chợt thấy lòng day dứt không yên, ngày tết con thơ ngây vui chơi cùng chúng bạn, mà đâu nghĩ tới những nhọc nhằn khó khăn của mẹ, để những năm khi tết về, mẹ như muốn kiệt sức vì những ngày bôn ba cực khổ… Năm đó chị nói bạn muốn tới nhà chơi cho biết, nhưng chị đã từ chối vì nhà mình nghèo quá, sợ mẹ phải lo mà đổ bệnh, mẹ lại bảo: “Con cứ cho bạn tới nhà mình chơi, mọi chuyện để mẹ lo”. Thế đấy! Con đã đi qua những mùa xuân như thế, những mùa xuân chật vật với bài toán mưu sinh, những mùa xuân nghèo khó nhưng lại đầy ắp tình yêu thương thiên liêng của mẹ… Để rồi khi tháng năm trôi qua, chị em chúng con giờ đã lớn khôn trưởng thành, còn mẹ thì ngày một già hơn… Tấm thân gầy guộc vì những ngày dầm mưa dãi nắng, và mái tóc nay đã nhuốm màu như mây trắng xóa, nhưng lòng mẹ vẫn luôn trầy trật với biết bao lo toan khi tết đến, xuân về… Nhìn mẹ mà lòng con trào dâng bao nỗi xót xa, thương mẹ lắm nhưng con lại bất lực vì mình không thể nào níu kéo được thời gian, nên đành ngậm ngùi nhìn mẹ ngày một già nua, và tuổi đời cứ mãi dâng cao chất ngất…

Chiều nhìn từng cơn gió sắt se nơi phía cánh đồng mùa giáp hạt, con bỗng nghe đâu đó những bước chân mùa xuân đang đến thật gần với miền quê nhỏ thân yêu! Mùa xuân năm nay con đã giả từ những ngây thơ hồn nhiên, giả từ những ngày nũng nịu đòi mẹ đi mua đồ mới, giả từ những nét vô tư trẻ dại để cùng mẹ chăm lo đón tết… Thế nhưng cho dù những ngày ấu thơ ấy đã đi qua, nhưng lòng con vẫn không thôi quay quắt khi nhớ về những mùa xuân năm cũ… Những mùa xuân trong ký ức thuở ấy vẫn luôn đọng lại mãi trong lòng, nó như nhắc con phải nhớ, phải nâng niu những gì mà mẹ đã dành cho con!

Mẹ ơi! Mẹ có nghe không..? Mùa xuân đã về tới quê mình rồi đó! Từng cơn gió chướng, gió bấc khẽ xuyên qua không gian lành lạnh, nhưng con bỗng thấy lòng mình như ấm lại, khi mùa xuân bên con vẫn còn có mẹ.

Nguyễn Minh Thuận

/