Những tháng ngày đơn điệu không ngừng lặp đi lặp lại
Ở đâu đó thời gian bắt đầu đếm ngược
Con đường đầy những ngã rẽ tẻ nhạt
Tự bao giờ mặt trời quên độ lượng
Tiếng ve trưa khô khốc
Nắng chang chói trên đỉnh đầu…
*
Tự dằn vặt mình bằng khôn nguôi trăn trở
Yêu thương xa như giọt lệ pha lê lấp lánh
Quá khứ chẳng chịu ngủ yên
Đêm thao thức ánh trăng khuya ma mị…
*
Lạc mình trong nỗi nhớ quen lạ
Khoảng trống chẳng thể lấp đầy
Những cơn mưa rào mùa hạ
Sầm sập đến và đi
Bỏ lại bầu trời trống huơ trống hoác
Trong căn phòng một mình quen thuộc
Những ký tự rời rạc
Cố phác họa nỗi buồn…

TỊNH BÌNH