ngôi nhà thân yêu chẳng có gì khác lạ

vẫn bốn bức tường treo những cánh quạt

thằn lằn tặc lưỡi hớp hư không

mùi ẩm mốc mùa đông hăng hăng nồng nồng

phì phà giấc ngủ

tiếng nói từ biệt của em sau cánh cửa

còn ngân vọng giữa đêm khuya tĩnh mịch 

 

xóm làng thân yêu chẳng có gì khác lạ

vẫn những con đường rợp bóng tre xanh

những cánh đồng rơm rạ

những ngọn gió tháng Mười rào rạt lạnh lẽo

tiếng trâu bò nhai cỏ như nhai vào ký ức

tuổi thơ đuổi theo cánh chuồn chuồn ra đầu ao nhảy tõm

bờ rau muống hoa trắng như em

đôi bàn chân lội sông

ngày cá tôm lanh tanh bờ cỏ

 

cuộc sống thân yêu chẳng có gì khác lạ

chúng ta vẫn đi trên những con đường khúc khuỷu lên đỉnh núi

hoa hồng gai sắc

tiếng gà rừng thanh thoát buổi sớm

cơn mưa giông buổi chiều

gió mát bay về như hơi thở của em

sau nhiều năm nhớ thương xa cách

nhưng chúng ta già đi khác biệt

thơ như bị đông cứng ở đâu đó

cần đập vỡ không có nghĩa gì không

rồi chữ được nung chảy như nước mắt.

.