Rồi co kéo mảnh chăn đời chật hẹp

thừa ưu tư, trống vắng phía nói cười

chẳng biết gió nghĩ gì

cứ lùa đêm trăng lạnh

xua mây đi khi đêm cố giấu mình.

 

Xoa vết chai lòng tay

chưa kịp nghĩ nỗi mình thô ráp

cười lên một chút nõn nà

rồi ai biết

sau phên thưa con dế mèn cù đêm mưa chơi trò thật giả

nỉ non một khúc tang bồng.

 

Rồi mình

cũng nỉ non như đôi tình nhân hôm trú mưa rỉ tai nhau hò hẹn

con giun lùi cuối tầng hang bỗng khúc khích cười.

 

Cũng đừng co kéo chi thêm mảnh hồn chật hẹp

vá phía u buồn

hụt hẫng phía xênh xang

như gã khùng chẳng cần che sau đậy trước

người cười vui trông cũng ngốc nghếch buồn.

                                                                        Hải Điểu