Nụ cười rỗng tuếch buồn tênh
Tình yêu khi ấy là mênh mông buồn
Luồn tay dưới tóc vấn vương
Em mang một nỗi sầu đương khi nào
Bờ tim yếu đuối hư hao
Lối yêu đóng cửa ra vào từ lâu
Đường đời muôn kiếp thương đau
Tự dưng nhớ thuở còn nhau
Xa vời
Trái tim rách nát tả tơi
Người thương đã cạn đã vơi tình nồng
Đang tâm đưa cánh thiệp hồng
Mình thành quá khứ viễn vông nhất thời
Thuyền kia đậu khắp muôn nơi
Vốn không chứa nổi một lời thủy chung.