/
.
“Honey à, mua son mới cho em nhé! Màu mới ra đẹp lắm đó!”
Giọng nói ngọt ngào đáng yêu của cô bồ nhí khiến lòng dạ lão mềm nhũn ra. Yêu thế không biết!
“Được rồi, cưng đã muốn là anh chiều tất!”
“Ôi… cảm ơn honey, yêu honey nhiều lắm!”
Kèm theo câu nói ấy là một nụ hôn đặt lên má lão. Lão quay sang vội vàng tìm môi nàng, hôn lấy hôn để. Ái chà… lão cảm giác môi mình mới mỡ màng làm sao. Hẳn nhiên rồi, bởi nàng là một tín đồ của son môi mà. Bờ môi chín mọng của nàng quả thật vô cùng quyến rũ khi được phủ một lớp son bóng đỏ – hẳn nhiên là loại son hàng hiệu đắt tiền được lão mua cho rồi. Lão đến nghiện nụ hôn cùng với lớp son này mất thôi!
“Anh về ăn cơm với em và con nhé!”
Tin nhắn từ mụ vợ già bật lên từ màn hình chiếc smartphone đắt tiền của lão kèm theo tiếng chuông báo quen thuộc.
Rách việc! – Lão nghĩ. Cơm với chả nước. Cơm ăn bao nhiêu năm đến chán chê rồi. Làm sao bằng tô phở thơm ngon này được… Nghĩ thế, lão phá lên cười, ôm gọn cô bồ xinh đẹp vào lòng.
“Gì vậy anh? Chị nhà nhắn tin ạ?” – Cô bồ thủ thỉ vào tai lão.
“Ừ! Kệ mụ! Chút nữa cưng muốn đi ăn ở nhà hàng nào?”
“Dạ… Đi ăn món Âu, Honey nhé!”
“Chơi luôn, cưng!”
“Yêu honey lắm ý!”
Nàng lại hôn lão thêm mấy cái nữa. Chụt, chụt, chụt! Ôi, tình yêu! Lão thấy mình trẻ ra vài chục tuổi, con tim rộn ràng bao thổn thức. Lão không kiềm chế được nữa rồi…
“Cưng, chiều anh nhé…”
“Dạ… Honey nhớ mua son cho em đấy, không em giận!”
“Nhớ chứ, chớ chứ…”
Lão ghì nàng xuống ghế. Phở bao giờ mà chẳng hấp dẫn hơn cơm. Dào ôi, mớ cơm thiu ở nhà, nhắc thêm nữa là mất hứng như chơi!
***
Cơm canh đã nguội lạnh cả rồi. Bà rầu rĩ nhìn mâm cơm tươm tất trên bàn. Hai cha con nó… chẳng ai về cả. Bà thở hắt ra, cố xua đi gánh nặng trong lồng ngực mình. Không được… Lòng dạ bà vẫn luôn thường trực một nỗi bất an, căng thẳng. Từ khi nào vậy? Ừ, từ khi… ông thay lòng – cũng chẳng phải lần đầu tiên. Bà biết chứ chẳng phải không. Dù gì bà cũng làm vợ, làm mẹ bao nhiêu rồi. Linh cảm của người phụ nữ tốt lắm, không qua mặt được đâu… Nhưng bà cứ để yên như vậy. Đi đâu thì rồi ông cũng phải về lại ngôi nhà này thôi. Ông có chán cơm thèm phở đến mấy, ông cũng không thể ăn phở mãi được… Bà tin thế. Cả đời bà chỉ có mình ông. Dù ông nhiều lần khiến lòng bà buồn, làm tim bà đau, bà vẫn không chọn cách buông tay. Vậy thì mới còn sống với nhau được đến giờ này… Bà chịu đựng được hết. Qua bao nhiêu tháng năm chung sống, có thể tình yêu ông dành cho bà đã cạn kiệt nhưng vớibà thì không. Chưa bao giờ bà hết yêu ông cả…
Bà vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Biết đâu, ông về muộn… Còn con gái bà? Nó lớn rồi, nó có những niềm vui riêng của nó. Bà tin tưởng nó, tin rằng nó sẽ không bị cuốn vào vòng xoáy của những thứ phù phiếm xô bồ. Con gái bà xinh đẹp, lại rất biết sắm sửa quần áo, túi xách, son phấn… Ngày trẻ, bà cũng như nó, cũng thích điệu đà, thích tô son, đánh phấn. Phải rồi… những thỏi son. Đàn bà ai mà chẳng mê son. Con gái bà bây giờ có cả một bộ sưu tập son của riêng nó. Bà thì đã lâu chẳng mảy may động đến son nữa, trừ những dịp buộc phải dùng như đi tiệc tùng, đám cưới… Già rồi, son phấn nhiều mà làm gì, bọn trẻ trông vào lại chẳng ra làm sao…
Nói vậy chứ, bà vẫnnhớ như in những tháng ngày xuân sắc của đời mình. Ai mà lại quên quãng thời gian mình trẻ trung xinh đẹp nhất. Bà đã từng vô cùng tự hào với nhan sắc của mình. Nhan sắc mãi luôn là một vũ khí lợi hại của người phụ nữ, dù ở thời đại nào. Nhờ có thứ vũ khí ấy mà bao nhiêu người đàn ông phải nghiêng ngả, “đầu hàng” trước bà. Ông cũng là một trong số họ. Bao nhiêu người theo đuổi, săn đón nhưng cuối cùng bà lại chọn ông. Kể ra thì hồi còn trẻ ông cũng phong độ, hào hoa, tất nhiên còn đẹp trai nữa… Trời sinh người đàn ông khác phụ nữ ở chỗ càng có tuổi cái phong độ sẵn có ấy đã không chịu giảm bớt lại còn tăng thêm. Ông và bà bây giờ tuổi đều đã lục tuần cả rồi, trẻ trung gì nữa đâu… Thế nhưng, trong khi bà ngày càng già càng xấu như một quy luật tất yếu chẳng thể cứu vãn thì ông vẫn đầy khí chất của một bậc trượng phu. Thảo nào… gái chúng nó cứ kéo đến. Thảo nào… ông đổ đốn. Nghĩ đến đây, bà lại thở dài. Thôi thì, ông cứ vui ở đâu thì vui đi, khi nào chán về lại với tôi, về lại căn nhà này. Cơm canh lúc nào cũng sẵn sàng chờ ông cả…
***
Nó nhún nhảy không ngừng theo điệu nhạc sôi động cùng với đám bạn mình.Tuyệt vời! Nhạc quá hay, quá “bốc”! DJ của bar này vốn dĩ vẫn luôn được giới trẻ đánh giá cao.
“Dzô nào tụi bay!” – Nhỏ bạn nó đưa ly rượu lên.
“Dzô!”
Nó uống một ngụm cạn cả ly rượu. Cay đến xé họng. Chẳng biết là rượu hay cồn nữa… Kệ! Say là được! Vui là được! Nó tiếp tục uốn éo mặc kệ mồ hôi đang túa ra.
Bất chợt, nó giật mình nhận ra từ bàn đằng xa một khuôn diện quen thuộc. Gì vậy trời? Nó khựng người khi phát hiện người ấy đang ngồi cùng một người khác…
Phải, là ba nó. Chẳng sai vào đâu được. Còn đứa con gái chỉ trạc tuổi nó đang ôm hôn ba nó là ai kia? Nó thấy cơn giận dâng lên trong mình. Ai vào đây nữa! Tình nhân của ba nó chứ ai!
“Sao thế mày? Uống tiếp đi! Dzô!” – Bạn nó nâng ly lên lần nữa.
“Ừ… Dzô!”
Nó lại nốc cạn ly rượu trên tay mình. Hừ… Nó vẫn dõi mắt quan sát nhất cử nhất động của hai kẻ kia. Ba ơi là ba… Cặp với con nhỏ mắt xanh mỏ đỏ chỉ đáng tuổi con gái ba, ba đang nghĩ gì vậy! Xấu hổ chết mất! Nhưng… nó nên làm gì đây? Lao đến chocon ranh kiavài bạt tai vào mặt ư? Để rồi người phải ăn tát ngay sau đó từ ba chính là nó? Nó không hiểu, thực sự không tài nào hiểu nổi. Ba già rồi, đâu phải thanh niên trai tráng gì… Ba không sợ con cháu nhìn thấy (quả thật là vậy!) rồi cười chê hay sao?
“Mày nhìn gì đấy? Tia được anh nào đúng ý à?” –Nhỏ bạn khều nó.
“Đâu có…” – Nó chột dạ. Để bạn nó biết sự tình thì chẳng hay ho chút nào.
“Xạo mày! Anh nào? Chỉ tao coi!”
“Có đâu! Uống thì lo uống đi! Ở đó mà nói nhảm!”
“Dzô!”
Uống! Uống nữa đi! Có như vậy cục tức trong nó mới trôi xuống. Rượu có thể giúp nó không? Hay chỉ làm nó thêm giận sôi gan?
Tiếng nhạc xập xình chát chúa thi nhau dội vào tai nó. Thích quá! Hay quá! Tuyệt quá! Uống nữa! Uống tiếp! Uống cho quên sầu! Quên người cha kia đi! Ông ta muốn làm gì thì làm, nó chẳng thèm quan tâm nữa! Việc của nó là ở đây vui vẻ, lắc lư với bạn bè.
Nó thấy chung quanh chao đảo. Say à? Làm gì mà say được! Nó chưa say, chưa say đâu!
Nó tiếp tục nhún nhảy. Rượu hoà cùng tiếng nhạc khiến đầu óc nó như thể muốn tan ra, hoà vào không gian đặc quánh ngập ngụa mùi shisha, thuốc lá, nước hoa…
“Dzô! Không say không về!”
“Dzô! Dzô! Dzô!”
Nó liếc về phía bàn của hai con người xấu xa kia. Ba nó… ba nó không những ôm ấp mà còn hôn con quỷ cái đó nữa… Nó thấy rõ mồn một. Xem kìa! Làm sao nó có thể chịu đựng nổi đây? Tại sao nó lại là người chứng kiến tất cả? Nếu là má nó thì bà đau đến thế nào? Má vẫn đang chờ cơm cha con nó ở nhà… Nó không thèm về vì còn mải vui chơi cùng bạn bè. Ừ, cũng nhờ vậy mà nó có cơ hội đứng đây, trông thấy tất cả… Một sự thật phũ phàng đang hiển hiện trước mắt nó… Không! Nó không dám tin tất cả là sự thật. Phải chăng bởi nó đã quá say thành ra hoa mắt ù tai, nên mới tưởng tượng ra tất cả điều này?
Đôi mắt đỏ lừ của nó quan sát người thứ ba cả gan xen vào hạnh phúc của gia đình nó. Trẻ thật. Xinh xắn thật. Thân hình nóng bỏng. Ăn mặc đúng mốt. Trang điểm cũng chẳng chê vào đâu được. Kể cả đôi môi căng mọng kia cũng đang bôi màu son theo xu hướng mới nhất mà nó vốn cũng rất thích. Nó còn chưa để dành đủ tiền để mua cây son ấy, thế mà con nhỏ kia…
Nó lại chứng kiến ba âu yếm hôn con quỷ cái đó lần nữa. Đàn ông… tất cả đều như vậy sao? Thấy trăng quên đèn. Có mới nới cũ. Chạy theo dục vọng phù phiếm, phụ nghĩa tào khang. Đến ba nó còn thế, thử hỏi nó biết tin vào ai trên cõi đời này nữa đây?
Mắt nó hoen đi cùng những nghĩ suy liên tục nổi lên trong đầu. Nhạc vẫn dập mạnh vào đôi tai nó. Nó muốn tan đi, muốn biến mất, muốn rời khỏi chốn này như chưa khi nào từng tồn tại.
***
Ả sung sướng nâng niu trên tay cây son mới tinh vừa được lão mua cho.
“Em cảm ơn honey! Yêu honey nhất trên đời!”
Vừa thỏ thẻ, ả vừa vòng tay ôm cổ lão, đặt mấy nụ hôn lên má lão. Lão thích chí cười phá lên. Ả cũng phì cười theo khi trông thấy vết son mình để lại trên khuôn diện lãotuy da dẻ có phần nhăn nheo bởi tuổi tác nhưng vẫn toát lên nét phong độ của một người đàn ông từng trải. Đúng là “gừng càng già càng cay”, ả thầm nghĩ. Ả lâu nay vốn dĩ chỉ thích đàn ông lớn tuổi và có gia đình. Họ khác hẳn với đám thanh niên mới lớn hiểu nông biết cạn, lại chưa thể làm ra nhiều tiền, mà nếu có rủng rỉnh tiền thì thường cũng toàn là thể loại ăn bám bố mẹ. Làm sao chúng biết cách cưng chiều nâng niu phụ nữ bằng các “anh” hơn ả có khi phải đến cả mấy chục tuổi đầu? Muốn mua gì sắm gì, ả đều được đáp ứng nhanh chóng, chẳng phải chờ đợi mất nhiều thời gian. Cơ bản người ta nhiều tiền, mà nhiều tiền quá lắm khi lại chẳng biết tiêu vào đâu. Đàn ông lắm tiền còn tiêu phavào đâu ngoài gái? Càng nghĩ, ả càng thấy mình thật thông minh. Lão cũng chỉ là một trong số những “nguồn thu” chuyên chu cấp cho ả hàng tháng. Ả chẳng phải làm gì. Mà làm gì cho mệt xác! Tiền đã có các anh lo. Việc của ả là làm đẹp, đi spa, sắm hàng hiệu chưng diện. Phải đẹp! Càng đẹp các anh mới càng mê, mới sẵn sàng mở rộng hầu bao chi tiêu mọi thứ vì ả.
Một ý nghĩ tinh ranh chợt loé lên trong đầu ả trong khi thử son mới của lão mua. Ả cố tình tô son đậm và dày hơn. Ả thích thú ngắm mình trong gương. Son đẹp, màu chẳng chê vào đâu được, chất lượng thì khỏi nói: trên cả tuyệt vời. Hàng xịn đương nhiên phải hơn loại rẻ tiền chứ! Ả mê son lắm. Đã là phái đẹp, ai lại chẳng mê son. Nhất là người có nhan sắc như ả. Cũng không phải tự dưng ả đẹp được chừng này. Tiền cả đấy chứ! Sửa mũi. Nâng ngực. Bơm môi… Ả cũng chịu đau chịu đớn ghê lắm, đầu tư cho nhan sắc của mình ghê lắm. Tất nhiên, tiền “đầu tư” thì đều là của các anh nhưng các anh đâu có đau thay ả được. Ả vượt qua được, nên ả mới có ngày hôm nay. Ả thấy mình xứng đáng!
“Honey ơi! Honey thấy màu son mới này thế nào?”
“Ồ! Đẹp! Cưng đẹp lắm!”
“Lại đây với em nào, honey…”
“Đây đây, người đẹp của lòng anh…”
Vòng tay ả ôm ghì lấy lão. Lão có gia đình rồi thì sao chứ, mặc kệ lão! Vợ lão có đẹp được như ả không? Có “ngoan” được như ả không? Ả là tô phở thơm ngon vạn người mê. Vợ lão chỉ là cơm thiu, cơm nát. Chẳng bao giờ mụ ta sánh bằng ả được đâu. Vừa già vừa xấu thì chồng chê chồng bỏ, chồng cặp kè với gái thôi. Ả không khỏi buột miệng cười trong cơn đắc ý. Phải trêu ngươi mụ ta mới được. Cho mụ tức, mụ lồng lộn lên. Cho mụ biết chồng mình mình không biết giữ thì ráng mà chịu, đừng trách ai!
Ả hôn lão tới tấp khắp cả mặt mày. Trong lúc lão đang lim dim tận hưởng, ả liền đặt mấy nụ hôn vào phía trong cổ áo lão. Son đậm thế này, chỉ có giặt mới ra được thôi. Mụ vợ lão chắc chắn phải phát hiện ra khi mang áo lão đi giặt. Phát hiện đi, nhưng làm gì được nhau nào? Làm ầm lên, không khéo lão đòi li dị thì mụ mất cả chì lẫn chài nhé!
Ả cười ranh mãnh. Vui thật. Làm người khác đau khổ là một niềm vui nho nhỏ của ả. Cứ tưởng tượng ra bộ mặt xộc xệch héo hon của mụ vợ lão là ả lại không nhịn được cười.
***
Nó có nên nói cho má biết không?
Sau bữa ấy, lòng nó chẳng lúc nào yên ắng được. Nó nên làm gì đây? Chứng kiến tận mắt ba phản bội má, cả bầu trời như sụp đổ trước mắt nó. Nó không muốn đối diện chuyện trò gì với ba nữa. Nếu không biết chuyện, nó vẫn thần tượng ba lắm. Trong mắt nó trước giờ, ba luôn là người đàn ông tuyệt vời yêu vợ thương con. Nó còn từng nghĩ phải tìm và yêu một người nào đó có hình tượng giống như ba nó vậy. Giờ thì sao? Giờ nó biết phải làm sao?
Nó rất sợ má buồn. Má cũng đã lớn tuổi rồi. Ba má lập gia đình hơi trễ nên chỉ có mỗi một mụn con là nó thôi. Nó cũng không muốn gia đình này lục đục. Hay là… nhắm mắt cho qua… Nhưng… không được. Nó bối rối quá. Giá mà ngày hôm ấy nó chẳng hề trông thấy điều gì. Giá mà tất cả chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng. Tỉnh dậy, mọi điều tồi tệ đều tan biến mất. Và gia đình bé nhỏ của nó vẫn bình yên, êm ấm như bao ngày. Ba vẫn là người cha, người chồng tốt… hết lòng yêu vợ, thương con.
Nó úp mặt vào gối, nước mắt chẳng biết từ đâu lại trào ra, ướt đẫm. Ba ơi… đừng như thế nữa… Ba ơi…
***
Bà xách xô quần áo lên phòng giặt trên lầu. Ngang qua phòng con gái, bà nghe có tiếng thút thít. Sao thế nhỉ? Con gái bà đang khóc ư? Chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy? Bà cảm thấy lo lắng, trong người như có lửa đốt. Bà vội gõ cửa phòng con:
“Con gái ơi, con sao thế?”
Tiếng thút thít bỗng dưng im bặt. Bà lại gõ cửa lần nữa:
“Má vào được không con?”
“Dạ… không có gì đâu má…” – giọng con gái bà vọng ra.
“Ừ… có vấn đề gì thì nói liền với má nha con…”
Bà nói vậy nhưng lòng vẫn chưa yên. Con gái bà ngày thường mạnh mẽ lắm, hiếm khi nào thấy nó khóc… Hay nó buồn chuyện tình cảm? Có thể lắm. Con gái lớn rồi, yêu đương giận hờn là chuyện bình thường. Tình yêu chỉ bất thường khi… nó sai trái thôi. Bà thở dài, ruột gan lần nữa lại não nề…
Vào phòng giặt, cho đồ vô máy, bà sững người khi phát hiện sự bất thường hiển hiện trên cổ mộtchiếc áo sơ-mi của ông. Gì đây? Dấu son môi ư? Không chỉ một mà những vài cái. Tay bà run lên khi cầm lấy nó, mắt đăm đăm vào bằng chứng rõ ràng của sự phản bội. Táo tợn đến thế này sao? Ông ơi là ông…
Bà phải giặt tay để gột rửa cho bằng hết vết bẩn này. Vò thật mạnh. Chà thật mạnh vào… Bà dùng hết sức lực mình có như thể muốn xé nát cái áo ra vậy. Tại sao? Tại sao ông làm thế? Tôi đã làm gì sai? Bao nhiêu năm qua tôi vì chồng vì con để mà làm gì? Chẳng lẽ chưa bao giờ ông nghĩ mình có được cơ ngơi ngày hôm nay, được ăn ngon mặc đẹp, chẳng phải lo nghĩ gì nhiều là nhờ có ai sao?
Tấm lòng son của tôi dành cho ông một đời, rốt cuộc là để làm gì? Hả ông? Hả ông?
Bà tiếp tục vò mạnh cái áo trong thau nước ấy để vơi bớt những chất chứa trong lòng mình. Liệu rằng còn bao nhiêu vết son nữa bà phải tiếp tục chà rửa trên áo ông đây?
Bà lại nghe tiếng khóc của con gái từ phòng nó vọng lên. Hay đó là tiếng khóc từ sâu thẳm trái tim đã và vẫn đang tiếp tục bị tổn thương của bà?
Trái tim thủy chung son sắt của bà… nó có tội tình gì đâu?
Lưu Quang Minh – 3.2017