Ta đưa tay
hái mộng sầu
Người nâng niu
khúc tình đầu bỏ quên
Ta hôn mộng mị
cô miên
Người hong ân ái
nơi miền lãng du

Ta đưa tay
hái sương mù
Vởn vơ ngõ mộng…
thực, hư đọa trần
Người ôm ước vọng
một lần
Trăm năm
tình dẫu có ngần chơi vơi

Ta đưa tay
với sao trời
Ngón mềm cũng đã
rã rời niềm đau
Người ươm duyên nợ
ngàn sau
Ta cay đắng ngậm
trái sầu thiên thu.

Nhật Quang