Cuộc người như sợi khói bay

Những cầm nắm. Tưởng. Chợt bay mất.Vù

Nhiều khi trong nỗi sương mù

Vẫn khao khát đợi những cù rủ nhau.

Ta về hát với đêm thâu

Nghe trăng giỡn bóng bên cầu Khuê Đông

Về đâu rồi cũng một dòng

Cuộc vui đầy đặn, nỗi lòng đa đoan

Ngũ Hành Sơn cũng một hàng

Trăm sông cũng một sông Hàn mà thôi.

Cuộc người là cuộc buồn vui

Thì xin giữ lấy trên môi nụ cười

Nghìn muôn gởi lại cho đời

Ta say cùng tận ngút trời thân thương…

Tạ ơn nhau giữa vô thường

Tạ ơn đời đã yêu thương chúng mình!