Vụt một cái trời bỗng đổ cơn mưa
Ngày bị đêm đánh lừa để mây đen phủ mịt mờ trời đất
Con cóc nhỏ nhảy đi khắp xóm
Khoe với chung quanh công sức của mình
Đêm đốt đuốc hóa thành bình minh
Ngày tắt nắng lại bằng cơn mưa rào đầu hạ
Mẹ tối lòng, ba tắt dạ
Thương thửa ruộng ba cày sơ thưở sáng ngày
Lũ nít nôi áo xanh đỏ chuyền tay
Chúng mua niềm vui bằng áng mưa tự- dưng- đổ- xuống
Lăng xăng, lắng lo, nhủ thầm, ai oán
Những cảm xúc lạ trên đời bỗng thành lẽ tất nhiên
Mưa ư? Nước trên trời ban xuống cớ gì mà ngạc nhiên?
Nhưng cơn mưa giữa nắng mới thành điểm khác
Mùi của người
Mùi của đất
Mùi của những cơn mưa hóa thành điểm khác quê mình.
Mùi của miền Trung chợt nắng đổ mưa