Vắng em mây gió não nề
Hoàng hôn quạnh quẽ, đêm về mông mênh
Nỗi buồn chẳng gọi thành tên
Bâng khuâng nhật nguyệt, gập ghềnh hồn tôi.
Đò ngang sang đến bến rồi
Mà sao con nước vẫn bồi hồi đêm
Sông kia thao thức nỗi niềm
Lòng này trắc ẩn trong miền thực – hư.