SÀI GÒN NGÀY MƯA
Sài Gòn thấp thoáng ngày mưa
Hàng me lá khép, lờ đờ mắt ai
Mưa từ trên xuống dài dài
Mưa qua phố vắng say say men nồng
Bóng người thưa thớt bềnh bồng
Nước kêu ồ ạt, con sông lững lờ.
Sài Gòn mấy bận ta qua
Êm êm chân bước, đậm đà lời ca
Trông lên tòa ốc sáng lòa
Mơ thèm với lấy sao mờ trên cao
Xanh xanh trong trẻo rừng sâu
Cần Giờ lặng lẽ phơi màu hoang sơ.
Sài Gòn giăng kín ngày mưa
Chim ngưng cất cánh, tổ nhà cùng con
Em cười khúc khích môi son
Bên ta ly rượu gợi hồn tơ vương
Phố xa câm nín, nao lòng
Mưa ngày không dứt, nắng hồng về đâu?
ĐÊM XUÂN NGOẠI Ô
Ta về ngủ đất Củ Chi
Nhìn trăng thanh khiết nhu mì mười lăm
Ngoại ô đêm xuống âm thầm
Đèn khuya cuối mặt, thì thầm dế kêu
Hương đồng quấn quýt ngạt ngào
Bện trong chiếc áo bạc màu của anh
Sông quê ru giấc an lành
Rằm xuân gió mát ân tình đẩy đưa.
Đêm thâu êm ái nằm mơ
Củ Chi địa đạo thuở xưa nhọc nhằn
Dáng người hối hả bước chân
Mùa xuân hy vọng tràn lan Sài Gòn.
Trăng treo ngoài ngõ, trăng tròn
Vườn xanh hoa lá chìm trong đêm vàng
Ngoại ô xa phố rộn ràng
Ta còn mê mẩn, mơ màng đêm xuân.