nếu như run là một sự chân thành thì Nha Trang ơi
tôi run lên mỗi khi lòng vỗ lại
hoa tường vi hồn còn vương trên đường Trần Hưng Đạo
nỗi nhớ bay bời bóng lá biếc xưa
và nếu có những cách xa tình thành tơ dại
thì Nha Trang ơi
tôi đã ly em trong mấy bận ly hương
một mùi em biển đậm
một màu em vịnh lộng
tắm tưới tôi qua mấy trời
hít thở mấy nẻo đường…
tuổi thơ tôi nghệch ngoạc bò ngọn cát
trăng tinh tươi cưỡi trên lưng
hai mươi tôi hẹn hò cát muộn
trăng khuya bọc hai đứa lạnh ngần
anh trai dứt tay ở bến xe nội tỉnh
mười một tuổi tôi lạc dép Phương Sài
cái đêm tôi vừa đến mưa Đồng Đế
không kịp tiễn chị trên giường bệnh
ga phố Thái Nguyên rạc mắt tới tàu mai
những ly cà phê vội giờ đại học
khuấy rất trong tuổi trẻ bạn bè tôi
tôi đọc mỗi mặt người
giàu như trang sách
đọc tôi với Nha Trang một cuộc đời
thấy mình đầm trôi trên dòng Cái
thấy mình cập trưa bến Bình Tân
thấy mình sử xưa bên cổ tháp
thấy mình bay ngang câu chuông lâng
thấy run mỗi khi lòng vỗ lại
thấy thanh sau mỗi ly thương
thấy mê đuối đời mở mãi
thấy mình trổ hoa như vườn…
qua bao biển xa thuyền già gối bãi
tôi gối em
Nha Trang ơi
giấc rộng ra khơi.
QUỐC SINH