dòng đời trôi mãi về chiều ( ĐC)

nghe thảng thốt những buổi chiều cay nghiệt

buổi người đi mưa đổ một góc trời

khi đời sống đã chìm vào thê thiết

sá chi tình tôi lạc giữa mù khơi

 

đi ngó núi và về nhìn núi ngủ

soi đời mình lăn lóc bóng cô liêu

tôi thầm hỏi một cõi ngày vô trú

có hay chăng mưa bạc trắng lưng chiều

 

người có khóc bên sông chiều sóng vỗ

cũng đành thôi mây tạt dưới chân cầu

sóng tàn úa trong cõi đời hạnh ngộ

thì chút tình cũng chìm ngút sông sâu

 

tôi trở lại với ngày buồn nuối tiếc

hơ cõi lòng lạnh mấy kiếp lênh đênh

người rồi cũng như nỗi buồn chia biệt

trôi về chiều từng cơn gió chênh vênh…

 

nguyễn minh phúc