Chợt mưa chợt nắng đường nào
Bậu còn ru cạn gầy hao đêm ngày
Qua về múc nước bờ ao
Giặt cho vơi chút thương đau võ vàng
Giang hồ Qua vẫn đi hoang
Tô thêm chút mộng đa mang cuộc người
Qua bỗng khóc Qua bỗng cười
Lạ quen mấy nẻo mà lười về quê
Bỏ làng biệt xứ u mê
Thuở tròn mười tám con đê cũng buồn
Một đời sống không cúi luồn
Một đời sống như… tuồng cải lương
Ví mà Bậu có còn thương
Ví mà Bậu chẳng ôm rương theo người
Giờ Qua khóc cũng như cười
Giờ Qua đếm đến mười cơn đau
Trời đêm nay chẳng còn sao
Bậu ra ngồi ngóng ngõ sau mịt mù
Trót một lần lỡ thiên thu
Bậu – Qua còn đó, Chức – Ngưu chết rồi
Vẫn chợt mưa nắng đó thôi
Qua vẫn đong, đốt lỡ bồi sông quê.