Đã qua bao mùa quá khứ của cánh đồng
Nắng mưa miền Tây phai màu trên tóc mẹ
Nắng mưa miền Tây phai màu trên tóc mẹ
Sợi trắng, sợi đen tóc gội thời gian trầm mặc
Cả tuổi thơ con trong bàn tay mẹ nhung mềm
Con lớn khôn trong đói nghèo với mẹ
Hạt cơm ăn trong nước mắt nhạt nhòa
Con cá, cọng rau nuôi cuộc đời lam lũ
Củ khoai, hạt lúa tắm ướt mồ hôi mặn mòi.
Quê hương mẹ giẫm nát bàn chân bùn đất
Thuở ngày xưa mẹ thiếu nữ quê mùa
Thanh xuân mẹ trải lòng với dòng sông và cây lúa
Gửi nỗi niềm tận những mùa nhớ xa xăm.
Mẹ biết làm đồng từ độ tuổi mười ba
Gieo những mầm tương lai thay đời ngoại
Gọi những giấc mơ quê thơm hương bưởi, hương dừa
Và hoài bão giấu trong vàng rơm thơm dĩ vãng,
Khói đốt đồng hoài niệm trắng đồng xưa
Tuổi thơ mẹ trong mơ cũng không biết thị thành.
Mẹ sống nửa đời người buồn vui lẫn lộn
Trên môi khô hiếm những nụ cười mềm
Những nỗi buồn xin trả lại thời gian
Cho đôi mắt mẹ long lanh niềm hy vọng
Rơi nghiêng trong ngày trôi nhẹ nhỏm yên an,
Để nụ cười gieo mầm trong hạnh phúc
Cho những bờ môi rạng rỡ tâm hồn,
Xin viên mãn nụ cười đến trong mẹ
Cho nửa đời sau mẹ còn vui trong thế gian sầu.