Mấy cánh mai vàng báo tin xuân

Xuân đi rồi đến biết bao lần

Nhưng xuân trẻ mãi, xuân đẹp mãi

Chỉ có người, lòng thấy bâng khuâng.

Nhớ những mùa xuân đã rất xa

Lúc ta chưa biết sợ chữ “già”

Háo hức mong chờ ngày tết đến

Mặc quần áo đẹp, ngắm pháo hoa.

Thuở ấy nào ta có biết chi

Chỉ mê bánh mứt, nhận lì xì

Người ta thường nói: vui như Tết

Chỉ mong xuân mãi, sợ xuân đi.

Hai chục năm rồi, xuân đến, đi

Nhưng trông xuân vẫn rất xuân thì

Nhưng ta thì đã không còn bé

Đã sợ chữ “già”, sợ biến suy.

Tóc mẹ bây giờ bạc nhiều hơn

Tay cha run rẩy những phím đờn

Tự hỏi lòng, còn bao xuân nữa

Được làm đứa trẻ, được yêu thương.

Ta xòe bàn tay, đếm ngón tay

Hai mươi xuân chẵn, cũng đã dài

Tay không, chân lang thang đất khách

Tâm hồn gầy guộc, ước mơ bay.

Xuân đến làm chi, đến làm chi

Cho ta thêm sợ, sợ phân ly

Sợ mai đây, trên đường tấp nập

Vẫn trắng đôi tay, chẳng có gì.

Nhưng vẫn là xuân của đất trời

Vẫn đi, vẫn đến, vẫn vui thôi

Là ta đã lớn, mà không lớn

Mới thấy lo âu, sợ sự đời.

Hãy tự cho mình những ngày xuân

Hãy vui, hãy sống, hãy yêu mình

Đừng chờ xuân mỗi năm một bận

Hãy trở về nhà, ấm tình thân.

Mấy cánh mai vàng báo tin xuân

Xuân trong trời đất đến bao lần

Xuân trong lòng người nên nuôi dưỡng

Để mỗi ngày, là một ngày xuân.