src=http://i770.photobucket.com/albums/xx343/phamngochienpy/7%20Tu%20lieu%20-%20Tong%20hop/7a%20Anh%20thoi%20su/10846338_687012398084985_5916980148687305798_n.jpg

Hai năm trước, trong những câu chuyện của tôi, ba luôn hiện lên là người đàn ông hiền lành và chịu khó. Hai năm sau, mỗi lần nhắc đến ba là thêm một lần tôi hăng say kể…Con gái đầu của ông luôn tự hào với tất cả mọi người, rằng … ba tôi đã bỏ thuốc lá.

Ngày ấy, hai bên nội ngoại của tôi đều nghèo. Ba mẹ tôi về với nhau bằng tình cảm chân chất, mặn mà. Vất vả lắm đôi vợ chồng trẻ mới mua được căn nhà nhỏ cuối xóm. Rồi hai chị em tôi lần lượt ra đời. Ba tôi nuôi vợ con bằng đôi tay của một người thợ hồ quanh năm vấy lấy xi măng và nắng gió công trường Sài Gòn. Vấp váp nào ông cũng đã nếm qua. Nhiều lúc cơn đói đuổi đến chân nhưng không thể quật ngã được ba tôi. Ông kiên cường vun đắp mái ấm cùng người vợ quanh năm làm nghề thợ đụng.

Thế nhưng, có một trở ngại dường như ông không thể vượt qua, đó là nghiện thuốc lá. Sắp bước qua ngũ tuần, song hai phần ba cuộc đời ông đã làm bạn với điếu thuốc. Đứng hút, ngồi hút, cứ ngơi tay là ông vớ ngay lấy gói thuốc mà ngấu nghiến. Trong mắt ông, điếu thuốc không khác nào cao lương mỹ vị dành cho vua chúa ngày xưa. Mẹ tôi đâm ra phiền muộn, rầu rĩ khi đối mặt với tiền thuốc, khói thuốc và những căn bệnh do thuốc lá tặng không cho chồng. Lúc nhận thức được tốt xấu xung quanh, hai chị em tôi dốc hết lời khuyên can ông. Em gái tôi chỉ vào hình vẽ minh họa cái vòm họng gớm ghiếc trên bao thuốc, đọc thật to HÚT THUỐC LÁ CÓ HẠI CHO SỨC KHỎE. Nhưng, tất cả mọi nỗ lực giải thoát ba tôi khỏi con phù thủy mang tên thuốc lá đều vô vọng. Mỗi điếu thuốc bị đốt đi là mỗi lần không khí gia đình thêm phần nặng nề.

Chưa bàn đến số tiền phải chi cho những bao thuốc vô bổ, những gì gia đình tôi phải gánh chịu do thuốc lá mang lại quả là thảm họa. Hằng ngày, chúng tôi phải đối đầu trực diện với những cơn ho sặc sụa. Tới bây giờ, tôi vẫn chưa quên được mùi gắt của khói thuốc tràn khắp nhà. Vô số những vệt ố đen, ố vàng lẩn quẩn trên bàn, dưới sàn.v.v.. Phần ba tôi, ông hay khò khè, khó thở trong khi ngủ, huyết áp không ổn định và gầy mòn từng ngày…
Ngỡ, ba tôi sẽ không bao giờ chia tay với thuốc lá. Cho đến một ngày cuối hạ, khi mà căn nhà mới tinh sừng sững đứng đó trong niềm vui lớn của cả gia đình. Ba mang gánh nợ nần cùng áp lực tài chính khi tôi sắp bước vào đại học, bôn ba khắp đường lớn hẻm nhỏ Sài thành…Chính từ trong chật vật, ba tôi bất ngờ bỏ thuốc. Ông gom tiền chi cho thuốc lá để trả lãi tiền vay, để mua kẹo cao su cai thuốc. Bỏ thuốc hơn hai tháng thì ba tôi bắt đầu tăng cân. Ông ăn nhiều hơn, hơi thở đều đặn trong khi ngủ. Sức khỏe ba ổn định, cả nhà vui hẳn lên. Bữa cơm sum vầy đầm ấm và hạnh phúc. Không còn tiếng khọt khẹt của ba, không có khói thuốc, tàn thuốc, vỏ bao thuốc hiện diện trong ngôi nhà nhỏ của tôi nữa./.

Hải Dương