Luôn cố gắng – truyện của Bé Khánh Thư

Ngày xửa ngày xưa, xưa ơi là xưa, thế giới chỉ là một bóng tối u ám, bọn ma quỷ luôn quấy rối dân làng, ai ai cũng sợ. Một hôm, các vị thần tụ họp, thần đất đứng lên nói trước:
– Bây giờ ở hạ giới không có chút ánh sáng, nên ma quỷ luôn làm mọi điều xấu với dân làng. Ta phải cho một người lên đứng đầu, mang ánh sáng đến cho mọi người!
Các vị thần đều đồng ý, nhưng lại có tiếng nói của thần sấm sét với vẻ mặt lo lắng:
– Nhưng biết cử ai đây?
Các vị thần đều băn khoăn nhìn mặt nhau, bỗng có một tiếng nói cất lên thật to:
– Bây giờ chỉ có thể đưa ra một thử thách, đằng kia, ở phía xa tận cuối chân trời. Ai đến trước, người đó sẽ đứng đầu.
Buối sáng ngày mai các vị thần đều đứng ở vạch để xuất phát. Thần gió lao nhanh như tia chớp, lao thẳng đến cuối chân trời, các thần cũng lao theo. Thần lửa đã ở nhà tập luyện. Ai ai ở đó cũng cố gắng. A, thần nước đang dẫn đầu, ai cũng thán phục. Bỗng thần dừng lại ở khe đá, nghĩ: “Ta đã sắp đến đích rồi, có nhanh đến mấy cũng không kẻ nào bằng ta, nghỉ một chút vậy”. Nhưng mới ngồi xuống, thần lửa lao thẳng đến cuối chân trời, qua luôn cả khe đá của thần nước đang ngồi nghỉ. Nhưng không may, thần lửa lao nhanh quá, không dừng được, đã ra tận vũ trụ thành một quả cầu lửa khổng lồ và thần ở trong đó. Ai cũng kinh ngạc khi nhìn thấy quả cầu lửa kì lạ này, quả là kì diệu. Còn thấy một dòng nước đang chảy ào ào ở khe đá. Thấy cả những chiếc sao lấp lánh về ban đêm. Thấy thứ gì đó cứ luồn qua mặt. Thấy thứ ban đêm vào ngày rằm là tròn, ngày thường là khuyết. Người ta đã gọi chúng là mặt trời, suối sao, gió và trăng. Nhưng về thần lửa tuy đã là ông trời và ai cũng tôn kính, nhưng thần ở trong mặt trời và nó rất nóng, còn những hành tinh luôn xa lánh để tránh bị lửa. Nên ông trời luôn cô đơn và chỉ ước mình đang là thần lửa.

Bé Khánh Thư (Nghệ An)

Vannghemoi.com.vn − 19:36, ngày 12/06/2024, đăng bởi Phạm Ngọc Hiền