Lớn lên tự bao giờ mà bao dung hiền hòa sông Đà, núi Nhạn
Em từ đồng quê tới tôi từ miến cát lên
nương nhờ phố chở che
Cưu mang sách đèn ngược xuôi hôm sớm
Tân Dân, Văn Minh, Bồ Đề, Đặng Đức Tuấn…
nhẫn nha bãi Dài, bãi Xép
mưa gió Chóp Chài , hoa thơm Ngọc Lãng
phố nhỏ bàn tay gom góp trang đời
 
Lớn lên tự bao giờ
mà bao dung hiền hòa sông Đà – núi Nhạn
sông Chùa che dấu bóng đẩy đưa
kè Bạch Đằng vươn mình ra biển cả
đò ngang dọc, tấp nập phố phường
xe lăn bánh cầu Hùng Vương đôi bờ nối nhịp
rồng khua dậy sóng nghiêng bờ đông Hảỉ Âu chao cánh
buồm căng lộng gió ấm áp biển về
nghiêng bờ tây, thẳng cánh cò bay, mùa màng no đủ, thóc mẩy đầy nong
nghiêng bờ em bời bời phố cũ, sáo bay vô vọng, chập chờn ám ảnh
bóng quê xa
 
Lớn lên tự bao giờ
mà bao dung hiền hòa sông Đà, núi Nhạn
ngắm Thái Bình bao la xinh đẹp
đầy ắp ân tình Tuy Hòa phố và em
 Hoài Niệm