/
.
những chuyến tàu vùn vụt trôi qua cuộc đời tôi
trôi qua những đám cỏ gà vườn mẹ tôi tuổi mười bảy
bây giờ chúng vẫn ầm ì như thế
mẹ tôi tóc bạc nằm nghỉ trên đồi
 
những chuyến tàu đánh thức tôi chạy hoang trưa hè nung lửa
mẹ tôi khóc nhớ trăng xưa
tôi cù lần nằm nhai chữ nghĩa
mẹ tôi buồn ngày tảo mộ cỏ xanh
 
tôi vẫn luôn quay về nơi cuộc đời đã được sắp đặt
không hề nghĩ có một nơi khác
mẹ tôi hoa lá lan man giấc mộng cánh đồng
vẫn mong ngóng tôi vượt qua những cám dỗ tầm thường nhạt nhẽo
 
khi âm thanh rin rít cát bụi ném vào gương mặt tôi
những người thân yêu hoa rụng tơi bời
sấp ngửa đôi bàn tay nhân thê
gieo đôi bờ chiếc bóng mẹ thực, hư.
                                                                                               Huỳnh Minh Tâm