Phùng Việt Thụy Khanh
(HS lớp 7/8 trường PTCS Lê Lợi – Biên Hòa)

Một hôm tôi đến nhà bạn chơi. Khi đang chơi đùa vui vẻ cùng với em gái nhỏ của cô ấy bỗng sợi dây chuyền của tôi rơi ra khỏi cổ, nắp dậy chuyền bật ra. Đứa bé nhìn vào và hồn nhiên hỏi Ông của chị phải không ?. Tôi gật đầu và mỉm cười với em ấy. Chiều hôm đó, tôi đang uống 1 ly trà nóng khi bên ngoài mưa tầm tã với những cơn giống lớn. Trước mặt tôi là 1 màn nước mờ mờ, ảo ảo như  một làn khói bay. Khói ! Phải, đó chính là hình ảnh để tôi nhớ về ông.
Ông tôi, một người đàn ông cao to và tốt bụng. Ông yêu thương tôi bằng tình yêu mà tôi nghĩ không một người ông nào có được. Khi tôi nhỏ, ông đã chăm sóc tôi khi bố mẹ vắng nhà, quạt cho tôi ngủ khi trời cúp điện … Khi tôi lớn mỗi lúc tôi đi chơi đâu đó ôn lại dúi cho tôi ít tiền hoặc mua cho tôi món đồ tôi thích mặc dù đó là từ những đồng lương hưu ít ỏi của ông. Nhưng tôi sợ nhất là khi ông chở tôi trên chiếc xe máy ấy, nói đúng hơn là một chiếc xe cà tang vì nó đã cũ, động cơ đã phải sửa lại nhiều, khi chạy pô xe kêu khó chịu và ra rất nhiều khói … Tôi được sống trong giàu sang, sung sướng từ nhỏ, bở thế tôi rất ngại ngồi lên chiếc xe ấy. Tôi sợ ánh mắt người đi đường nhìn chằm chằm vào ông cháu tôi hoặc khi gặp bạn bè tôi. Nói chung là thế ! Một buổi sáng bước ra vườn tôi thấy ông đang lau chùi xe, tôi hỏi ông một câu có vẻ ngốc nghếch

Ông đang làm gì vậy ông ?
Ông ôn tồn bảo :
Ông đang lau xe cháu à. Xe bụi quá !
Tôi suy nghĩ lý do gì khiến ông phải đi chiếc xe cà tàng đó dù bố tôi đã nhiều lần khuyên ông mua một chiếc xe mới để đi cho êm và quan trọng là an toàn hơn chiếc xe ấy. Nhưng lần nào cũng vậy, ông gạt sang một bên và nhất quyết không đồng ý. Ngồi nhìn ông cặm cụi lau xe, tôi hỏi ông :
Tại sao ông lại không muốn mua xe mới thế ạ ?
Ông nhìn tôi, đặt khăn xuống, ra ngồi cạnh tôi và nói
Đây là chiếc xe đầy kỷ niệm của ông với bố con đấy ! Ngày trước nhà mình nghèo lắm, ông bà chỉ mong bác con, chú con và cả bố con ăn học nên người rồi đi làm thật tốt
Ông ngừng lời lại, mắt nhìn xa xa về phía ngọn đồi xanh mơn mởn, hít một hơi dài, ông nói tiếp
Đây là chiếc xe mà bố con tặng ông đấy ! Mỗi lần nhìn nó, ông lại nhớ vế kỷ niệm đẹp giữa ông và bố con. Bây giờ bố con có thể mua cho ông chiếc xe mới tốt hơn nhưng ông vẫn thích chiếc xe này con ạ
Tôi hiểu, theo tôi biết ngày trước ông phải đi bươn chải ở nước ngoài để lo lắng cho gia đình nên những khi về nước chơi với bố tôi là những hồi ức quý giá mà ông không thể quên được. Tối đó, nằm nghỉ trên ghế sofa trong phòng dưới hơi mát của máy điều hòa, nhìn về phía thành phố rực rỡ ánh đèn, tôi suy nghĩ về bản thân mình. Phải chăng việc sống trong no ấm, đầy đủ vật chất khiến tôi thay đổi ?!! Tại sao tôi không hãnh diện về cuộc sống sung sướng của tôi bây giờ là từ chiếc xe mà tôi cho là cà tang ấy ?!! … và nhiều hơn nữa những câu hỏi tại sao …
Sáng hôm sau, bố mẹ tôi đi làm, ông chở tôi ra bến tàu để tôi đi chơi cùng một vài người bạn. Vẫn chứng nào tật nấy, tôi vẫn sợ và ngại khi ngồi trên chiếc xe ấy ! Tôi hứa với lòng sẽ thay đổi suy nghĩ khi ông chở tôi sau chuyến đi này. Nhưng không, tôi không có cơ hội để sửa sai ! Khi tôi đang vẫy vùng thoải mái trong làn nước mát lạnh thì ông đã đột ngột qua đời vì đột quỵ. Tôi thấy trời đất tối sầm khi nghe tin ấy ! Từ giờ tôi sẽ không được gặp ông nữa sao ?!! Ai sẽ an ủi, động viên và tâm sự với tôi khi bố mẹ vắng nhà ?!! Và quan trọng là tôi sẽ không thể ngồi sau lưng ông trên chiếc xe cà tang ấy nữa ! Tôi khóc trong tuyệt vọng khi mắt tôi nhìn về phía chiếc xe ở góc vườn.
Và giờ đây, khi đã học thành tài và sống trong cuộc sống nhung lụa ở xứ người, được ngồi trên chiếc xe hơi sang trọng tôi muốn đánh đổi tất cả những thứ đó để được ngồi trên chiếc xe của ông lần nữa. Tôi muốn được ông chở trên chiếc xe kỷ niệm đó chạy vòng vòng thành phố nhưng đó chỉ là ước mơ nhỏ nhoi không bao giờ thành hiện thực. Bây giờ, mỗi khi nhìn thấy làn khói trắng bay tôi lại nhớ về ông, người đã bên cạnh tôi vui đùa thay bố mẹ khi họ vắng nhà. Lúc này, khi ngồi trên chiếc ghế ở ban công nhìn lên bầu trời mùa đông lạnh giá và ngắm những bông tuyết trắng rơi tôi lại cảm thấy nhớ ! Phải, tôi nhớ ông tôi, rất rất nhiều …
.
/