TỰ TÌNH II
Ngồi trên đỉnh đêm đen
Loay hoay tìm chiếc bóng
Hồn trống trơn gió lộng
Hư không và hư không
Xôn xao đời vội vã
Thời gian nghiệt ngã cười
Bao nhiêu đời mất bóng
Bao nhiêu đời xanh tươi
Đời còn không tri kỉ
Cho bao kẻ sĩ sầu
Đời còn không giông bão
Cho bao người lo âu.
Bùi Tấn Quy
Sài Gòn cuối Đông 2011