Mạch Nguồn

Tản văn
Bùi Tấn Quy

“Chẳng mấy ai gọi là chuẩn bị đủ cho mình để đón nhận mọi bất trắc ở đời”.(*)
Ai nói đó nghe như một chân lý ; một lời phán truyền từ cõi tối cao…
Ấy vậy mà lại là một câu thở than ; một tiếng khóc của một bộ óc siêu phàm; một bằng hữu ít nhiều tương đồng với Thích Ca Mâu Ni !
“ Tôi tư duy , Vậy tôi tồn tại ’(*) Ừ! Chỉ cần tôi suy nghĩ thì cuộc đời tôi còn hiện hữu !
Có một Trần Hà Trọng Lãng đã vịn vào vai nàng Thơ để lê những bước tư duy trong cô đơn chuyên chở một thể xác bệnh tật cùng con tim rất đầy huyết lệ đồng hành với những nhịp đập ngôn từ của Thi ca.
Đời vô thường sớm ban cho thi nhân miệt đồng nỗi bất trắc tội nghiệp dài lâu khi người bạn đời xinh đẹp thục nữ bội phần đoản mệnh của thi nhân mỉm nụ cười khô héo nghìn Thu thay lời giã biệt. Mấy mươi năm rồi buốt rét đi qua cho thi nhân vẫn phòng không chiếc bóng sớm tối ra vào trong ngôi nhà thân thương có khu vườn xưa cũ bên đứa con gái vật vã mơ màng đùa giởn với những cơn điên tỉnh mơ hồ buồn vui vô hồi bất chợt.
May thay! Nàng Thơ đã xúc động bàng hoàng bởi một đêm trăng nào tình cờ lạc bước xuống khu vườn thân thương có ngôi nhà xưa cũ trong cái sáng mờ ảo mơ hồ quái dị liêu trai chập chờn bóng người thương hay bóng nàng Thơ đã xiêu lòng cùng cõi hồn thi sĩ…!
Thi nhân nước mắt dầm dề bất giác nghe ngôn từ cựa quậy từ con tim héo hon khi đôi môi thánh thiện của nàng đã nhoẻn cười cho một đêm trăng khởi nguồn những dòng thơ Trần Hà Trọng Lãng…!
Thiết tưởng cũng nên lướt qua đôi dòng những cảm xúc ngọt ngào cay đắng chân thành rời rạc ngổn ngang của thi nhân…

(*) Triết gia Descartes

Hình Như

Hình như

Nhạt nắng chiều vơi

Hình như

Có tiếng lá rơi bên thềm

Hình Như

Câu nói êm đềm

Cuốn theo chiều gió nhẹ mềm bay xa

Hình như

còn lại mình ta

Buâng khuâng tiếc nuối thiết tha tình người

Hình như

Văng vẳng tiếng cười

Chênh vênh kỉ niệm một thời bên nhau

Hình như 

lắm nỗi bể dâu

                                                                 TRÂN HÀ TRỌNG LÃNG

                                  

         Không Em

                                      

      Không em

Ngõ trước

 vườn sau trống vắng

Lẻ vầng trăng hiu quạnh mắt chờ

 

Không em

Se lạnh đêm về

Nghe thèm hơi ấm

 

Không em

Câu thơ buốt nhói

Biển nhớ gợn sóng buồn

 

Không em

Hoảng sợ không tròn giấc ngủ

Tim yêu đau đáu phương nào

Bất chợt em về hôn lên… chiêm bao

 

TRẦN HÀ TRỌNG LÃNG

     

             Chiều trước biển

        Đứng trưc biển chập chùng sóng vỗ

   Ta một mình nghe lòng nhớ bâng khuâng

Biển vẫn xanh sao người  cách trở

                              Dội lòng ta nỗi nhớ chia xa

 

Biển chiều nay trùng điệp bao la

Em xa thế vẫn chập chờn trước mặt

Mơ về em cứ ngỡ là có thật

Ta chìm vào sóng biển mù khơi

 

Biển ầm ào hồn ta sóng vỗ

Ngẩn ngơ buồn lặng lẽ bóng chiều rơi

      Gió mênh mang đưa ta vào kỷ niệm

                           Biển chiều nay gợi nhớ đầy vơi.

 TRẦN HÀ TRỌNG LÃNG