Một cái nhìn bén tựa dao cau
Một câu nói tưởng chừng như ngờ nghệch
Em đánh thức trong anh
Nỗi buồn xa xí nhất
Trái tim đau năm tháng bỗng dại khờ
Đêm thầm thì anh đếm những giấc mơ
Và thầm hỏi giấc mơ nào đã mất
Trên con phố ngày xưa
Mùa áo cơm rát mặt
Có bao giờ nghe thấy những cơn đau
Đôi mắt em giờ bén tựa dao cau
Anh thử hỏi vì sao?
Vì sao anh hiểu được
Qua lớp phấn hồn nhiên có điều gì đã mất
Hạnh phúc lang thang ôm quãng đời buồn
Đêm anh nằm mường tượng những yêu thương
Có sắc áo người xưa về trước cửa
Sắc áo ngày xưa rực như than lửa
Đã một thời đốt cháy trái tim anh
 
                                                                              HẢI LÂM
 /