Kính tặng cô giáo Nguyễn Thị Hồng

    Con tàu thời gian thấm thoắt đã đi qua ba năm rồi.

    Em còn nhớ những ngày trước khi gặp cô, đó là những ngày nhạt nhoà và chậm chạp, thời gian cứ lững lờ trôi. Nắng nhạt, gió không quá xôn xao, cả kí ức của em về những ngày ấy cũng không rõ ràng. Từ nhỏ em đã là một đứa con gái ngỗ nghịch, quậy phá và hiếu thắng. Em lao vào những trò chơi, những thứ mà em thích. Cứ thế em không có đam mê, không có khát khao cố gắng, đến một ước mơ mà ai cũng có, em cũng không có. Trong khi bạn bè tới lớp hào hứng trao đổi về học tập, bài vở thì cuộc sống của em không tồn tại những điều như thế, không háo hức, cũng không đam mê. Đôi khi em thấy mình thật thừa thãi, vô dụng và cảm thấy tự ti. Dường như giữa em và các bạn cùng lớp luôn có một bức tường vô hình không thể nào phá vỡ được. Những ngày tháng đó như một miền tối, phủ đầy sương mù và mịt mờ khói xám.

     Rồi cô đến – không ồn ã, nhưng ấn tượng. Chỉ đơn giản là nụ cười dịu dàng, con người mộc mạc, chất phác và gần gũi. Cô không có giọng nói êm xuôi như những cô giáo khác nhưng cô có cách giảng bài đặc biệt mà chỉ ở cô mới có, vừa truyền cảm vừa thấm sâu. Em yêu cô từ khi ấy!

     Không biết cô còn nhớ bài văn đầu tiên khi em lên cấp ba. Đó là điểm chín đầu tiên của em. Cô đã nhận xét rất nhiều và cũng khen em rất nhiều trước lớp. Có lẽ cô chẳng biết, đó là công việc thường ngày, công việc rất đỗi bình thường của cô nhưng nó lại là một điều vô cùng kì diệu đối với em. Vì sao cô biết không? Là vì lý do nào đó mà mọi người không hề công nhận em. Là vì lý do nào đó mà mọi người phủ nhận mọi sự cố gắng, nỗ lực của em. Bởi em chưa từng nghĩ mình có thể được trân trọng, ngợi khen như thế này. Em chỉ quen tự ti và cho rằng dù em có cố gắng đến đâu thì kết quả cũng vẫn thế. Ngày hôm đó đã thay đổi em.. 

Một cánh cửa ngập tràn ánh sáng được cô mở ra cho đứa học trò nhỏ như thế… Bắt đầu từ sự ngỡ ngàng “hóa ra mình không phải không làm được điều gì đó thực sự có ý nghĩa cho cuộc sống, hóa ra vẫn còn có người công nhận mình” Em như một đứa trẻ con, lạ lẫm nhìn ra thế giới lần đầu, chập chững tìm hiểu mọi thứ. Dành thời gian nô đùa cùng bè bạn, quan tâm gia đình, thích thú với những phát hiện mới mẻ, tập tành viết nhật kí, blog và nhen nhóm tình yêu đối với Văn học…

Đó là những tháng ngày không thể nào quên đối với em. Cô dạy bảo, dẫn dắt không chỉ về học tập mà còn vun đắp trong em niềm say mê Văn học, niềm tin yêu vào con người. Đoạt huy chương đồng Olympic môn Văn, em làm sao tin nổi vì mới chỉ nửa năm trước đây thôi còn cảm thấy mình vô dụng là thế…  Thành công đầu tiên ấy dẫn dắt em chăm chỉ học tập với một sự háo hức chưa từng có, kết quả là em đạt giải nhất học sinh giỏi cấp Tỉnh.

Nếu trên đời này có sự kì diệu, đó chính là cô!

Bởi bằng sự tinh tế và thấu hiểu của mình cô đã nhìn thấy và khơi dậy trong em những khả năng mà chính bản thân em cũng không nhận ra, để em bắt đầu một cuộc sống thật sự – có hoài bão, có ước mơ.

Bởi bằng trách nhiệm và trên hết là tình yêu thương cô nâng niu và ươm mầm giấc mơ nhỏ nhoi ấy, dạy em tin tưởng vào bản thân, để em cố gắng.

Tình yêu vào cuộc sống cũng chính là cô cho em, niềm lạc quan, tự tin trong cuộc sống cũng chính cô gieo cho em… Em cứ thế lớn lên, cười mỗi ngày, yêu thương tất cả.

src=http://images.baoninhthuan.com.vn/CMSImage/Resources/Uploaded/toasoan2/DS%20Xuan%202012_Lan%201/20%20nam%202.jpg

Từ khi cô tới, niềm say mê Văn học của em ngày một lớn dần, cái ước muốn được tìm hiểu sâu hơn, biết rộng hơn về thế giới của tác giả, tác phẩm ấy cũng lớn dần. Em ao ước được đứng trên bục giảng, say sưa nói về Văn học với sự rung cảm sâu xa, đầy tự hào, cho học trò biết về ý nghĩa của ngôn từ, tính đa dạng của hình ảnh, bao chất chứa trong nội dung… Em nghĩ về điều đó từng ngày, từng giờ.

Nhưng khi đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời mở ra em lại rất hoang mang và lo lắng. Em sợ mình học không tốt, sợ rằng em không thể làm được công việc thầm lặng cao cả ấy. Liệu rằng em có thế làm tốt như cô không? Trong thời gian qua, em chỉ băn khoăn liệu mình đủ tinh tế và thấu hiểu, đủ trách nhiệm và yêu thương… có “đủ” để nhìn ra và giúp học trò nhận ra năng khiếu, tình yêu của mình? Có thể gieo mầm khao khát, ước mơ và tạo động lực để các em phấn đấu? Như món quà mà cô tặng em?

Em sợ mình không “đủ”. Sợ rằng những học trò trong tương lai của mình – như viên ngọc chưa được mài giũa bị lãng quên đi giống một hạt cát, chìm sâu dưới lớp bụi dày. Có biết bao điều kì diệu: tình yêu, đam mê, ước mơ, hoài bão… ngủ yên trong bao tâm hồn thơ bé, mong mỏi được đánh thức và bừng tỉnh? Em có thể làm tốt những điều mà cô đã làm, đóng vai trò của người lái đò thầm lặng? Nhỡ cuộc sống cho em cơ hội ấy mà em vô tình bỏ qua? Rồi trong đời rộng bao la kia, có ai thực hiện nó thay người dẫn đường là em không?

Ngày đó nếu không được gặp cô, có lẽ cuộc sống của em mãi cũng chỉ mòn mỏi, mờ nhòa, tương lai được tạo nên bởi sự sắp đặt và ý muốn của người khác… Em sợ lắm nếu em trở thành giáo viên mà không thể giúp học trò bước trên một con đường khác, sống một cuộc sống khác… nhiều màu sắc tươi vui hơn. Nếu không phải là nghề giáo, biết đâu em sẽ chọn nhà báo? Luật sư? Hay hàng không…

Nhưng, liệu em có “đủ” không? Đủ tinh tế và thấu hiểu, đủ trách nhiệm và yêu thương?

Những câu hỏi cứ quanh quẩn trong em, như một sợi dây mỏng manh nhưng bền chắc, càng vùng vẫy càng quấn chặt, chặt hơn… nó khiến em day dứt từng giờ, từng phút… Nhưng cô ơi! Dù cho em có chọn nghành gì đi nữa, thì đối với em cũng chỉ có một ước mơ duy nhất là được sống với Văn học và yêu Văn học.

Con đường cô đã chỉ ra và vẫn ngày đêm ở bên cạnh em… Em không thể vì sợ hãi mà chùn bước, vì chút lo âu mà đôi chân dừng lại… Phải không cô? Dù có hoang mang và lo âu đến vậy, em cũng quyết tâm đặt chân lên con đường ấy.

Bởi vì cô đã đến và tặng em nhiều điều kì diệu. Em phải cố gắng tạo nên điều kì diệu như thế tặng mọi người. Ánh lửa hồng mà cô nhen nhóm trong đứa bé ngày nào, em sẽ nhân nó ra, trao cho nhiều người nữa… Để sự ấm áp của tin yêu và hi vọng lan tỏa trong những trái tim đang lớn, cần biết mấy được nhận ra, được trân trọng, nâng niu.

Bởi cô đã chỉ cho em một lối rẽ, việc của em là cố gắng đi hết con đường này!

        Nguyễn Đặng Tường Linh

       Lớp 12 Văn, trường THPT chuyên Lương Văn Chánh