Đêm … hơn 11h khuya, cả thế giới này yên tĩnh… say giấc sau một ngày dài đầy vất vả và bận rộn … Ta lại tìm cho mình một khoảng lặng sau cái xô bồ của cuộc sống…

Ta tìm lại bóng hình của hắn- thằng bạn thân nghịch ngợm, đáng yêu nhưng cũng thật đáng ghét – kẻ đã làm cho ta biết yêu, ghét, giận, hờn … bằng tất cả những gì thơ ngây trong sáng của tuổi học trò … khiến ta biết nói lời xin lỗi trước những lỗi lầm phạm phải … biết nghiêng mình cám ơn trước những món quà vô giá mà cuộc sống đã ban tặng …

Ta lại tìm cho mình một góc nhỏ yêu thương … ở đó là ba, mẹ, và cả thằng em yêu quý … ở đó có căn nhà nhỏ nhưng ấm cúng bởi tình yêu thương của những thành viên trong gia đình … gia đình ơi … xa rồi sao nhớ quá …

…ở đó còn có con đường nhỏ đầy kí ức với những ngày ta đi học ngập nắng tràn mưa, ngập cả tiếng cười đùa hồn nhiên của lũ bạn … và không chỉ thế , con đường làng vương vãi đầy rơm rạ, cỏ khô,… khiến ta chợt nôn nao bởi cái mùi quê hương tình nghĩa, đậm đà …

style=width:

Ta tìm lại cho mình một khoảng bình yên nhưng giản dị, lâu rồi ta chưa được chìm trong khoảng không gian im ắng và tĩnh lặng … chợt ước thời gian cứ đứng ở đây mãi …

Lâu …

Lâu …

Chẳng nhớ rõ từ khi nào nữa … ta chẳng còn được thả hồn theo giọt mưa bay ….

Khúc nhạc buồn “ Mưa “ của Thùy Chi vang lên … như bản dạo buồn của nỗi nhớ …

 … từ khi nào ta đã là kẻ vô tâm, vội vàng, bận rộn chạy theo guồng quay của cuộc sống ?

 … từ khi nào ta chẳng còn là một con nhóc hay ngắm mưa rồi mộng mơ vơ vẩn ?

 … từ khi nào ta học cách đổ lỗi cho cuộc sống này xô bồ, bon chen … để rồi khi vô tình bắt gặp mưa, ta thẫn thờ, nuối tiếc ?

 Và từ khi nào ta đã tập sống vô tâm, vô cảm với mọi người xung quanh ?

 Mưa …

Mưa …

Mưa …

Từng giọt rơi cho kí ức ùa về …

Từng giọt chảy cho nỗi buồn quay lại …

Từng giọt bay cho nỗi nhớ vấn vương …

Và từng giọt tí tách để cuộc sống bước nhẹ …

… cho lòng ta bình yên, nhẹ nhàng, thanh thản …

… để ta khẽ hứng từng giọt mát lành, trong trẻo như tâm hồn 16 thơ ngây …

… cho ta được tìm về kí ức ngọt ngào của tâm hồn trong một ngày đẹp đẽ và sâu lắng …

 Cuộc sống vốn phức tạp chứ không bao giờ giản đơn như ta nghĩ … còn giọt mưa cứ mãi trong suốt ngây ngô chẳng vương chút bụi trần …

    Nguyễn Tuyết Tường Vy

Lớp 10 chuyên Văn, trường THPT chuyên Lương Văn Chánh