src=http://s6.netlogstatic.com/vi/p/oo/171948733_2178921_2645242.jpg

Đã dặn lòng…thôi đừng thương tiếc nữa
Lời yêu nào đã vụn vỡ từ lâu
Ảo ảnh kia cũng nhạt nhẽo phai màu
Người xưa ấy…vẫn nghìn trùng xa cách

Sao ta phải cố tìm trong lau lách
Trong chiêm bao với mộng tưởng xa vời
Sao ta phải đắm chìm trong nước mắt
Để cho đời hoang phế bởi phù du ???

Đã dặn lòng… đừng nghe nữa lời ru !
Sao vẫn cứ mơ về câu dịu ngọt…
Lời em đó sao mà nghe thanh thoát
Như thắm vào từng thớ thịt, đường tim
Rồi một ngày lời nói ấy bặt im
Để hồn ta đắm chìm trong thương tiếc…

Nơi xa ấy, em ơi…em có biết ?
Máu tim anh như ngừng chảy lâu rồi
Vẫn tiếc thương, vẫn e ấp bồi hồi
Vẫn nhớ mãi lời yêu nào vụn vỡ !
Đừng thương tiếc… ? – Em ơi… anh không thể !
Thà ta làm mảnh vụn của tình em !
 

Nguyễn Văn Quốc (Đồng Xuân, Phú Yên)