khúc roman lỡ nhịp
chiều
những hạt mưa mắc vào đáy ly rượu cạn
trống không như nỗi buồn sỏi sạn
dính vào móng gõ lang thang
con ngựa già chở nặng hoang mang
cơm áo
tất bật ngốn đám cỏ rêu xanh ký ức
gục đầu…
dây đàn yêu lùng nhùng
em biết không em biết không
khi anh đi qua phố sương lên đồi cỏ biếc
ẩn hiện em trùng trùng giấc mơ
và anh khóc ơ thờ
khi hai tay mình hy vọng trống rỗng
tán lá về chiều ủ đột
những hạt mưa mắc vào đáy hồn anh
thăm thẳm
chiếc bóng em
đa đoan thảng thốt
chuyến đò cuối đã sang sông
và anh tự nguyền rủa mình
không kịp trở về bến cũ
dòng sông và mắt em
đáy biếc long đen…
7/4- L.H
LAM HẠNH