( Kỷ niệm 30/4.giải phóng miền nam )
Đọc những câu thơ anh viết từ nước Mỹ
Khi há mồm chử nghĩa chẳng run tay
Thơ anh viết tràn khan bao mất mát
Mấy mươi năm …lạc lỏng kiếp lưu đày?
Anh cũng như tôi một thời làm lính.
Đêm nằm rừng nghe muổi vắt đêm sâu
Đã biết chiến tranh đã biết những niềm đau
Sao thù hận…. những năm dài dĩ vãng….
Chỉ có chúng tôi những người không di tản
Ở lai bên này Tổ Quốc VIỆT NAM
Chiến tranh qua đi ròng rã ba mươi bảy năm
Chúng tôi sống như đã từng phải sống
San sẽ chén cơm những ngày bão động
Bao tai ương dồn dập đất quê mình
Con nước dữ cuốn đi làng Nghi Hạ
Cơn bảo ròng dẫm nát đât Nghi Sơn
Chúng tôi chia nhau từng cơn hoạn nạn
Từng niềm đau muối xát thịt da mình
Vài cân gạo chung tay về cứu đói
Cũng ấm lòng qua những phút điêu linh
Chúng tôi đã từng biết đến chiến tranh
Cũng như anh đã một lần cầm súng
Nhưng tôi biết nỗi đau và thù hận
Không còn gì trên đất nước VIỆT NAM.
Con chúng tôi lớn lên đâu biết đến hờn căm
Chỉ biết đến nỗi đau tổ quốc mình đang gánh
Mười tám tuổi biết yêu thương đời lính
Người lính cụ Hồ mang dáng đứng VIỆT NAM
Chúng tôi một thời cũng sáng những vầng trăng
Sáng tết Mậu Thân sáng mùa hè đỏ lửa
Sáng Quảng Trị tuổi xuân rền một thuở
Sáng Sài Gòn ….. ba mươi tháng tư.
Những người lính đánh thuê từ đất nước xa xôi
Đầy súng ống xe tăng và đại bác
Cũng thác loạn trong những ngày di tản
Nỗi đau còn thấm đẫm khắp muôn phương
Cũng đúng thôi vì đó là chiến tranh
Giữa sinh ,tử có một người phải chết
Lý tưởng mỗi người… nhưng có điều tôi biết
Kẻ bán nước cầu vinh rước voi dày đất Việt
Bốn nghìn năm lich sử sẽ không tha.
Nếu một ngày giặc dẫm nát quê cha
Và dày xéo lên mồ thiêng của mẹ
Khi trường lớp bặt đi lời con trẻ
Phiên chợ gầy heo hắt bóng thê lương
Khi quê nhà nhan nhãn bão muôn phương
Chúng tôi cầm súng hay các anh cầm súng ?
Con cháu lớn lên nhìn dầu sôi lửa bỏng
Phải làm gì để bảo vệ quê hương
Vài dòng cho anh san sẽ chút yêu thương
Thương đau đáu những người con xa xứ
Vết thương cũ dẫu đang còn mưng mủ
Cũng cầm lòng… để ký ức phôi phai…
HẢI LÂM