TRỐNG VẮNG
Đêm trở giấc nghiêng về phía không em
Bỗng giật mình nửa quãng đời còn lại
Trống vắng chênh vênh âm thầm sợ hãi
Trên con đường quạnh quẽ buồn tênh
* * *
Đêm trở giấc nghiêng về phía chông chênh
Cơn gió lạnh luồn qua khung cửa sổ
Chợt se lòng tự thấy mình xấu hổ
Xót xa hoài sao đời mãi trắng tay
* * *
Đêm trở giấc nghiêng về phía mai này
Tâm trạng không yên bồn chồn thao thức
Ý nghĩ bâng quơ chìm trong ký ức
Trăn trở nỗi niềm lo cuộc sống ngày mai
– Trần Hà
8-2012