/

Quê nghèo khoác tấm áo nâu

Bao năm vẫn cứ dãi dầu sớm trưa

Lội bùn tắm nắng rong mưa

Mồ hôi đổ xuống để mùa thêm xanh

Thương quê ngoảnh mặc sao đành

Bát cơm tấm áo phong phanh đất trời

Ruộng vườn trắng nước trùng khơi

Bàn chân dẫm xuống để đời thêm xanh

Thương con nước ngọt trong lành

Thơm từ mái tóc hương chanh mỗi ngày

Thương quê lật những đường cày

Đói no dặm xuống cho ngày mới lên

Thương đời bạc phận truân chuyên

Bốn mùa gánh nắng lên triền đất xa

Tưới từ vuông bắp vườn hoa

Đêm nghe rẩy mía phất cờ đi lên

Thương quê thương mảnh đất hiền

Đi đâu cũng chạnh đến miền cố hương

 

                HẢI LÂM