src=http://t1.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcQ3rUAbQ1Nthl3QEsIMX3jXDqILjaqboBdHbQlsY1awwJepm9IC

NƯỚC MẮT THI NHÂN

(Cảm tác Dấu Xưa của Trần Hà Trọng Lãng)

.

Không ai tắm được hai lần ở một dòng sông ! (*)

Thật huyền bí, mập mờ, rối rắm,rối ren ! 

Suốt thời thơ ấu ở làng quê, ai cũng có một con sông quê để tắm gội !

-Và không phải chỉ một lần !

Suốt một cái kiếp của con người, ai cũng quẩn quanh cái vòng hỉ , nộ , ái , ố…

-Và cũng không phải một lần đấy thôi !

Không hề có tự nguyện ; không phải ám ảnh; cũng không bị ép buộc…Cái tâm trạng hoài niệm,hoài cảm,hoài thương,hoài vọng…đã nằm sẵn trong lòng thi nhân Trần Hà Trọng Lãng như một mạch nguồn của nước mắt  tự do tuôn chảy đều đều,vòng vèo từ trí óc đến con tim và tìm đường ra trên đầu ngọn bút để vẽ nên những dòng thơ bằng những con chữ cũng đều đều ; cũng vòng vèo; cũng tự do  chảy như sông !

Dòng sông xưa còn đó

Văng vẳng tiếng chim ca

Nỗi niềm người khách lạ

  Buâng khuâng dấu tìm về

-Rất đều đều; rất đơn sơ; rất buâng khuâng… nghe như có chút gì mâu thuẫn ,lẩn thẩn : Sông xưa;khách lạ;dấu tìm về

-Đã là xưa,đã là dấu mà sao là khách lạ ?

…Tắm hai lần còn chưa có thì mấy mươi năm sau còn gì mà không là khách lạ !

Bước chân dài đã mỏi

Người xưa đâu mất rồi

     Nghe lòng buồn rười rượi

Mây lang thang đơn côi

Cuộc lữ hành của thi nhân đi tìm kiếm cái xưa hẳn đã qua nhiều nơi chốn nào đó rồi mới quay về nơi chốn xưa của người xưa . Thi nhân có biết đâu rằng cái nơi chốn mình đang kiếm tìm nó vẫn hằng ở trong tâm đấy thôi ! Khi chân đã mỏi;lòng tê tái buồn. Thi nhân bất chợt ngao ngán nhìn lên – Bất chợt lại là những đám Mây lang thang đơn côi – Một cái nhìn và thấy quen thuộc,tự nhiên chẳng cố tình, cố ý, cố gạn ép…mà sao ngẫu nhiên của từng con chữ rưng rưng thân phận người và thân phận mây !

Bến đò xưa vắng lạ

    Tiễn khách sầu cô liêu

       Con trâu nhìn ngơ ngác

Xa xa khói lam chiều

Chẳng có bóng dáng một con người xưa nào cả, lấy ai mà tiễn đây ? không lẽ cái bến đò không lại tiễn đưa người ? hay là tâm thi nhân đã tới cảnh giới :

Thì thôi ta chẳng gặp người

       Thì thôi bến vắng nói lời tiễn ta

                                                                        (Tấn Quy)

Sự tiễn đưa kì dị này đã vô tình làm một sinh vật  Trâu duy nhất cũng ngơ ngác nhìn !

-Và sông xưa vẫn chảy im lìm, đều đặn,vòng vèo từ trí óc đến con tim ! Và dòng thơ đã tìm đường ra trên đầu ngọn bút để vẽ nên một bức tranh thơ bằng thứ mực có sẵn muôn màu như  ý là : NƯỚC MẮT CỦA THI NHÂN !

          Bao năm trời thương nhớ

Biết tìm đâu bây giờ

     Dòng sông xưa còn đó

 Kỉ niệm xưa khó mờ

     -Chao ôi là Nước Mắt Thi Nhân !

                                                                                                       

                                                                                                  -Tấn Quy –

                                                                                             – Mùa mưa 2012 –

(*) Heraclit : Nhà Triết học Hy Lạp cổ đại